Thứ Hai, 19 tháng 11, 2018

[ĐKC] Chương 4: Viên Mãn Đại Kết Cục [溯粒]

Chương 4: Viên Mãn Đại Kết Cục



Triệu Vân Lan hớn hở rời khỏi thang máy, mở khoá cửa vào nhà. Từ ngày về sống chung với Thẩm Nguy, mỗi ngày từ Sở trở về không còn cảm thấy nặng nề nữa. Hai mươi mấy năm cuộc đời, y mới chân chính trải nghiệm lại cảm giác vi diệu này. Có một người ở nhà chờ cơm, mở cửa là có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của người ấy, bao nhiêu mệt mỏi trong người đều tan biến hết. Trước đây sống một mình, Triệu Vân Lam sợ nhất chính là phải về nhà, đối diện với mảng tối đen cô độc đến lạnh người. Khi ấy, y đều cố tình hẹn bạn ra ngoài nhậu, nhậu đến khuya mới về, nằm phịch xuống giường là ngủ luôn, sáng ra lại xách chìa khoá đi làm. Những chuỗi ngày đằng đẵng đó đã kết thúc nhờ có Thẩm Nguy, y hiện tại ngày nào cũng muốn làm xong việc thật sớm, về nhà ôm bà xã của mình. Sinh hoạt lành mạnh hơn rất nhiều, không rượu bia không thuốc lá, bệnh đau dạ dày kia cũng lâu rồi không thấy gõ cửa.

-Tiểu Nguy, tôi về rồi đây.
Nhìn thấy bóng người quen thuộc đang cắt hoa quả trên bàn bếp, Triệu Vân Lan đi như bay đến ôm lấy bờ eo rắn rỏi của hắn, vùi mặt vào hõm vai thoang thoảng mùi hương xà phòng mà cọ cọ. Thân thể người kia vì bất ngờ mà run rẩy một chút, Triệu Vân Lan bật cười ra tiếng.
-Ở chung lâu vậy rồi, chuyện gì cũng đã làm, anh còn ngại ngùng cái gì.
Yêu nhau yêu cả đường đi, ngay cả tiếng cười hắt ra của Thẩm Nguy hiện tại cũng khiến Triệu Vân Lan tim đập loạn. "Thẩm Nguy" buông ra chiếc dao trên tay, lau khô tay bằng khăn bông mềm, quay người lại phối hợp ôm lấy eo Triệu Vân Lan. Khuôn miệng đặt bên tai y thì thầm bằng quãng giọng trầm thấp đầy từ tính:
-Tiểu Lan của tôi.. Anh đáng yêu thật đấy..
Nghe thấy mấy chữ "Tiểu Lan của tôi", Triệu Vân Lan giật mình đẩy người kia ra, bức xúc nhíu mày:
-Sao ngươi lại ở đây? Còn mặc đồ giống Thẩm Nguy nữa? Tính cướp chồng của anh trai?
-Ta thích ở đâu thì ở, ngươi quản được chắc.
Dạ Tôn bày ra vẻ mặt thách thức nhìn Triệu Vân Lan, chỉnh lại cổ áo buông thả đến hai chiếc cúc. Triệu Vân Lan ngứa mắt không nhìn được, túm cổ gã lôi ra ngoài phòng khách.
-Nhà của ngươi ở phía đối diện cơ mà, hôm nay không tiếp khách, đừng có mà ở đây phá đám bọn ta.
Dạ Tôn chẳng thèm đếm xỉa đến Triệu Vân Lan, ngồi phịch xuống ghế sofa, hai chân vắt chéo tiêu chuẩn, miệng bày ra nụ cười thô bỉ:
-Đợi ca ca về, ta sẽ nói với hắn ngươi bắt nạt ta. Ca ca thương ta nhất, sẽ không nỡ đuổi ta đi.
-Đừng có mà ăn dưa bở. Thẩm Nguy đi đâu rồi?
-Hắn nói hắn ra ngoài mua ít bánh ngọt, nhờ ta ở nhà cắt hoa quả cho hắn.
Thẩm Nguy bình thường đâu có thích ăn đồ ngọt, nếu có mua thì còn có thể là dành cho ai ngoài Triệu Vân Lan. Y hí hửng mừng thầm trong lòng, hãnh diện nhìn Dạ Tôn, âm thầm cười nhạo gã ngây thơ, ngồi ghé trên mặt bàn nói chuyện:
-Này, ngươi yêu quý ca ca ngươi như vậy, nỡ lòng nào lại làm cái bóng đèn phá đám ca ca. Ngươi về nhà đi, Đại Khánh lát nữa mua cơm về, ngươi bồi hắn ăn.
-Cớ sao ngươi được ăn đồ ca ca nấu,  ta lại phải ăn cơm ở ngoài? Lại còn là con mèo mập chết tiệt của ngươi mua nữa, ta không ném hắn vào nổi lẩu còn là may đó!
-Ngươi dám?!!
Triệu Vân Lan nổi giận giơ nắm đấm, đúng lúc cửa mở ra. Thẩm Nguy xách theo hai hộp bánh ngọt bước vào, tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Không gian đột nhiên yên ắng đến mức ngượng ngùng. Dạ Tôn là người tỉnh ra đầu tiên, co chân chạy đến bên người Thẩm Nguy, không biết xấu hổ dẩu dẩu cánh môi đỏ mọng làm nũng:
-Ca ca, ngươi xem đi, ngươi không ở nhà, hắn bắt nạt ta thành cái dạng gì!
Hai con người dung mạo giống hệt nhau, vóc người như từ một khuôn đúc ra, quần áo thật tình cờ là đồ đôi, biểu cảm trên mặt lại là hai loại sắc thái trái ngược, Triệu Vân Lan chợt cảm thấy tạo hoá thật vi diệu. Y không thèm chấp nhặt Dạ Tôn, vứt gã qua một bên, mỉm cười nhìn Thẩm Nguy.
-Anh đi mua điểm tâm cho tôiii?
Hai chữ "cho tôi" này y cố tình dài giọng, khẳng định chủ quyền của mình trên con người này, nghĩ thế nào cũng thấy thật trẻ con. Thẩm Nguy không biết có hiểu hay không, cười cười nhấc lên một hộp bánh thơm nức đưa cho Dạ Tôn, ưu ái xoa xoa mái tóc mềm đã cắt ngắn rồi nhuộm đen của gã.
-Tôi mua hai hộp, một là bánh ngọt vani cho anh, hộp thứ hai là bông lan trứng muối cho Dạ Tôn. Mỗi người đều có phần.
-Oaaa, là bông lan trứng muối! Đệ đệ yêu ca ca nhất!
Dạ Tôn vui vẻ nâng hộp bánh lên hít hà mùi bơ thơm phức, biểu lộ trên mặt chẳng khác gì một tiểu cẩu khả ái, con người nham hiểm ban nãy biến đi đâu không thấy tung tích. Triệu Vân Lan tặc lưỡi, năng lực lật mặt đã đạt đến cảnh giới thượng thừa rồi.
Gã đi đến ôm tay Thẩm Nguy, bắt chước Đại Khánh cọ cọ, tiếp tục làm nũng với hắn:
-Ca ca, hôm nay ta muốn ăn cơm ca ca nấu, cả tuần đều ra ngoài ăn, sắp ngấy đến tận cổ a~~
-Đại Khánh đã mua cơm cho ngươi rồi, ngươi qua đây ăn bám chúng ta làm gì!!
Triệu Vân Lan bức xúc vô cùng, chỉ muốn đi qua bên kia túm cổ Dạ Tôn ném ra ngoài. Nể mặt Thẩm Nguy, y kìm lại được, nháy nháy mắt đầy hàm ý. May mắn lần này Thẩm Nguy hiểu được, xoa xoa đầu Dạ Tôn dỗ dành gã:
-Cơm đã mua rồi thì không thể bỏ phí. Đệ đệ ngoan, về nhà ăn cơm, chia cả bánh cho Đại Khánh nữa, trưa mai Vân Lan đi làm, ca ca qua nấu cơm cho ngươi.
Đúng là giáo sư Thẩm có khác, vấn đề thế nào cũng có thể an bài ổn thoả. Tuy vẫn còn phụng phịu, Dạ Tôn không bám càng bọn họ nữa, chuẩn bị ôm bánh đi về. Nhưng trước khi rời đi, gã bỗng quay lại thì thầm mấy câu vào tai Thẩm Nguy, đối với Triệu Vân Lan nở nụ cười xấu xa, làm dấu tay tạm biệt.
-Bye bye.
Tống cổ được con đỉa đáng ghét Dạ Tôn, Triệu Vân Lan thở phào một hơi, y tiến vào bếp gỡ bánh ra ngắm nghĩa, thèm đến độ sắp rớt hết cả nước miếng ra ngoài. Không hiểu sao, y lại cảm thấy lạnh tóc gáy, mồ hôi lạnh đổ đầy đầu, hít được không biết bao nhiêu mùi nguy hiểm trong không khí. Triệu Vân Lan vừa mới quay người lại, môi đã bị người bá đạo ngậm lấy, hai cánh tay bị đôi bàn tay chắc như gọng kìm ghim chặt, căn bản không có cơ hội trốn thoát. Kỹ xảo hôn của người kia cực kém, hết gặm rồi lại cắn, hai cánh môi mềm muốn sưng phù cả lên. Thế nhưng, chỉ riêng việc hắn chủ động đã khiến Triệu Vân Lan sung sướng đến phát cuồng, đê mê dâng khuôn miệng ngọt ngào lên cho ái nhân hưởng dụng, còn xấu xa lợi dụng sơ hở cắn ngược lại môi hắn.
Mỗi nhát cắn này giống như môi lửa châm lên lửa nóng trong lòng Thẩm Nguy. Hắn hừ một tiếng qua cánh mũi, ép chặt eo của Triệu Vân Lan lật người y lại áp chặt lên bàn bếp, dùng lực đạo kinh hồn kéo xuống chiếc quần bò cùng quần lót của Triệu Vân Lan, phô bày hai cánh mông tròn mẩy săn chắc dưới ánh đèn ám muội. Làn da trắng mịn không tì vết lúc này như có ánh nước, rơi vào trong mắt Thẩm Nguy không biết có bao nhiêu dụ hoặc, khiến hắn không tự chủ được nuốt xuống từng ngụm nước bọt to đùng.
Chủ động cũng là một loại quyến rũ, nhưng chủ động đến mức này đã doạ chết Triệu Vân Lan rồi. Y hốt hoảng quay đầu lại nhìn Thẩm Nguy, phát hiện nộ khí đang bốc bừng bừng trong đôi mắt hắn, chợt hiểu ra tên khốn Dạ Tôn vừa mới bép xép với hắn chuyện gì. Y sợ hãi vội vã nắm lấy cổ tay Thẩm Nguy, thanh âm hàm chứa không ít hốt hoảng:
-Đại ca, có gì từ từ nói, anh doạ chết tôi rồi..
Thẩm Nguy nhìn gương mặt y, trong đầu lại nhớ đến câu nói của Dạ Tôn vừa nãy, hàng lông mày vô thức nhíu chặt cả vào. Cơn giận của hắn hoà cùng với nhiệt hoả nhục dục đang dâng lên trong thân thể, ngay cả hơi thở cũng trở nên bỏng rát. Hắn liếc mắt sang bên kia, trông thấy hộp bánh kem đã mở, vươn tay lấy ra một ít kem bông trắng, tách mông Triệu Vân Lan đưa ngón tay tiến vào xâm nhập, hạ thủ không lưu tình bắt đầu khai mở con đường nhỏ hẹp của y.
-Thẩm Nguy, anh không được manh động a...
Biết được trong mông mình đang là cái gì, Triệu Vân Lan xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ bừng, liều mạng giãy giụa, rốt cuộc lại càng bị giữ chặt hơn. Ngón tay thứ hai đã bắt đầu đi vào, Triệu Vân Lan thật sự không phản kháng nổi nữa, đành đổi sang dùng khổ nhục kế, tỏ vẻ mếu máo cầu xin Thẩm Nguy:
-Hắc lão ca... Bà xã đại nhân... Dù gì giữa chúng ta cũng có mối thâm tình một vạn năm, anh hạ thủ lưu tình, tha cho tôi một mạng đi..
-Mối thâm tình một vạn năm? Vậy mà anh lại không phân biệt được tôi với Dạ Tôn, anh nói tôi làm thế nào có thể tha thứ đây?
Hai ngón tay của Thẩm Nguy ở trong vách tràng không ngừng càn quấy, nhờ có lớp kem mềm mại mà thuận lợi đi vào tới độ sâu hoàn hảo, chậm rãi khai thác địa phương non mềm nhất trên thân thể cứng rắn đầy đặn của Triệu Vân Lan. Cơ vòng dưới kích thích trực diện liên tục co bóp hấp ngón tay vào sâu hơn, mép cánh hoa xinh đẹp hết há ra rồi lại ngậm vào, giống như mời gọi đối phương mau mau xâm phạm nó. May mắn cho Triệu Vân Lan, Thẩm Nguy vẫn còn nhẫn nhịn được, biết thương hoa tiếc ngọc mà làm tiền diễn cho người kia cẩn thận.
Triệu Vân Lan biết mình sai, cảm thấy thật có lỗi với Thẩm Nguy, nhưng y cũng không nhịn được ấm ức, lỗi của y đâu đến mức bị phạt như thế này. Thẩm Nguy lúc phát giận thật sự đáng sợ mà.
-Tôi biết lỗi rồi... Bà xã bớt giận, tha cho tôi đi... A..... Lần sau tôi sẽ không phạm phải lỗi như thế nữa..
-Còn muốn có lần sau? -Thẩm Nguy không niệm tình nhét thêm một ngón tay nữa, Triệu Vân Lan thật sự không cợt nhả nổi, lắc lắc mông đẩy dị vật ra. Hành động vô thức của y lúc này chẳng khác gì thêm dầu vào lửa. Thẩm Nguy chỉ cảm thấy có gì trong đầu mình đột nhiên đứt phựt, ba ngón tay vừa ly khai lập tức được thay thế bởi một vật khác vừa thô vừa nóng, hại Triệu Vân Lan giật mình hét toáng lên.
-Hắc lão ca, anh đừng manh động!!! Aaa...
Cơ thể đột nhiên hàm chứa một dị vật có kích thước doạ người, bàn tay Triệu Vân Lan đang nắm chặt cổ tay trái của Thẩm Nguy vội vã bấu mạnh, cần cổ theo phản xạ ngửa ra đằng sau vẽ nên một đường cong mê người. Thẩm Nguy thực không thể kìm nén nổi nữa, từ đằng sau ôm chặt lấy Triệu Vân Lan, môi bắt lấy đôi môi đỏ mọng của y cuồng dã hôn vào, chỉ còn thiếu nước nuốt luôn người trong ngực vào bụng. Thấy Triệu Vân Lan đã hoàn toàn thích ứng được với tiểu Nguy Nguy đang bừng bừng khí thế, Thẩm Nguy bắt đầu đong đưa bờ hông rắn rỏi, thúc từng nhịp mạnh mẽ vào thân thể ái nhân. Nhịp hô hấp nhuốm đầy nhục dục của hắn ở bên tai Triệu Vân Lan là kích thích cường đại nhất, khiến y quên đi thảm trạng của chính mình, túm lấy cần cổ trơn nhẵn của hắn nhấn vào, cùng hắn điên cuồng hôn thêm một trận nữa.
-Vân Lan, anh... là của tôi... Của một mình tôi...
Thẩm Nguy gầm gừ bên vành tai Triệu Vân Lan, không ngừng khẳng định chủ quyền của mình với y, mỗi một lần thúc vào giống như muốn đem lời nói của mình ghim vào thân thể y. Dị năng của Thẩm Nguy là học tập, vậy mà chút hoa ngôn mỹ ngữ để khiêu khích tình nhân ở trên giường học mãi mà không ngấm, mỗi lần làm chỉ có nhai đi nhai lại mỗi một câu này. Bất quá, Triệu Vân Lan cũng không ngại, còn mê chết Thẩm Nguy ở điểm ấy. Thời điểm cả thân thể và linh hồn cùng hắn hoà hợp, lại có thể nghe được lời yêu thương vừa vụng về vừa bá đạo đó, y mới cảm thấy thế giới bên trong mình toàn vẹn, thậm chí nếu có phải chết ngay tại khoảnh khắc này, y cũng không còn gì nuối tiếc nữa.
-Thẩm Nguy... Tiểu Nguy... Tôi yêu anh....
Triệu Vân Lan kéo hai cánh tay của Thẩm Nguy bao chắc lấy thân thể mình, quay đầu lại say đắm nhìn gương mặt thoả mãn của hắn, bên trong cực kì phối hợp với nhịp đưa đẩy tận tình mát xa vật lớn kia. Ngay từ giây phút hai ánh mắt chạm nhau, Thẩm Nguy chính thức thừa nhận mình đã hoàn toàn đắm chìm vào lưới tình của người này, một vạn năm trước hay là nửa cuộc đời còn lại, hắn tuyệt đối không muốn đi ra nữa.
Thẩm Nguy lột phăng chiếc quần còn vướng víu ở hai chân Triệu Vân Lan, lật người y lại đối diện với mình, một lần nữa đi vào đến tận cùng, dùng cả thân thể mình ôm ấp thương yêu y. Triệu Vân Lan ở trong cái ôm ấm áp của Thẩm Nguy chỉ có thể tự miêu tả cảm thụ của mình bằng bốn chữ "hạnh phúc tột cùng", âu yếm nâng lên sườn mặt hoàn mỹ kia, dịu dàng trao cho y một nụ hôn kẹo ngọt. Hai thân thể áp sát vào nhau không có một khe hở, khăng khít giống như tình yêu bọn họ dành cho nhau vậy. Từng tấc từng tấc trên da thịt dâng lên cảm giác mơn man đến phát nghiện, hơi thở giao hoà nóng bỏng phả lên da mặt nhẵn mịn, thoang thoảng mùi hương mật ong ngọt ngào đến tận tâm can.
Cơn giận của Thẩm Nguy bị hành động yêu thương của Triệu Vân Lan đánh cho tan tác, nội tâm cứng rắn tan chảy thành một dòng nước ấm, quét qua từng góc từng góc một nơi trái tim trong lồng ngực. Xúc cảm thăng hoa như triều cuốn truyền đi khắp thân thể, cùng với nhịp tiến xuất ngày càng nhanh bùng nổ trong một trận cao trào, đem địa phương non mềm nhất của Triệu Vân Lan hoàn hảo lấp đầy....
Ở bên ngoài cửa lớn, Đại Khánh xách hộp cơm lớn đi ra từ thang máy, trông thấy Dạ Tôn một bộ dạng lén lén lút lút áp tai lên cửa nhà Thẩm Triệu, không nhịn được hỏi ngay:
-Ngươi làm cái gì vậy?
Dạ Tôn ưu nhã giơ một ngón tay lên trước môi ra dấu trật tự, một khắc sau mới rời khỏi cánh cửa, bật ngón tay đánh tách một cái.
-GAME OVER!
Đại Khánh chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, đứng gãi đầu xoành xoạch. Bộ dáng ngốc nghếch này khiến Dạ Tôn chán ghét không chịu được, ngúng nguẩy xoay mông sang phía đối diện, hì hục lấy chìa khoá mở cửa nhà mình.
-Hôm nay nhà bị chiếm dụng rồi, ta qua nhà ngươi ăn cơm.
-Ta biết. Có cần ta lấy cho ngươi một đĩa cá và một cốc sữa ấm không?
Dạ Tôn bày ra vẻ mặt quan tâm rất chân thành, nhưng khoé miệng lại vẽ nên đường bán nguyệt xấu xa. Trông biểu lộ của gã, Đại Khánh thật muốn cào cho gã một nhát, bĩu môi nói:
-Người ngoài nghe thấy còn tưởng ngươi quan tâm ta lắm. Đừng tưởng ta không biết, ăn hải sản rồi uống sữa sẽ bị đau bụng!
-Ngươi sống một vạn năm rồi, có thể chết vì đau bụng sao?
Dạ Tôn khinh khỉnh nhìn Đại Khánh, chìa khoá xoay xoay ở ngón tay thu hút sự chú ý của cậu. Đại Khánh cố gắng lắm mới chống lại được bản năng của mèo, lườm Dạ Tôn một cái cháy mặt:
-Chỉ có bị ngươi làm tức chết thì có thể đấy.
Không thèm nói thêm một câu nào, Dạ Tôn giật lấy hộp cơm trên tay Đại Khánh, mở cửa bước vào nhà, thẳng thừng đóng sập cửa trước mũi cậu. Đại Khánh tức đến nỗi không giữ được hình dạng con người nữa, nhao đến lấy móng vuốt cào mấy nhát lên cửa.
-Méo!! Ngươi quá đáng vừa thôi!! Ta cào nát cái bản mặt ngươi!!!
Cánh cửa bỗng hé ra đôi chút, một bịch cá khô cùng hộp sữa bay vèo ra ngoài, suýt chút nữa đã đè chết Đại Khánh. Mèo mập trong lòng nước mắt chảy thành sông, cắn mép bịch cá tha đi, trước khi đi còn cào cửa một hàng chữ: "Dạ Tôn ngươi là tên khốn. Đi chết đi".
Dạ Tôn ngồi ở trong phòng xem tivi ăn bánh, ung dung thưởng thức vị kem bơ béo ngậy, liếc ánh mắt nhìn ra phía cửa, khoé miệng cong lên bày ra nụ cười đểu cáng quen thuộc:
-Triệu Vân Lan, ngươi chờ đó mà xem....
Toàn văn hoàn


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét