Thứ Hai, 19 tháng 11, 2018

[ĐKC] Chương 3: Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng [溯粒]

Chương 3: Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng


Một ngày trời nắng đẹp ở Long Thành...
Từ thời điểm diễn ra trận huyết chiến dưới Địa Quân Điện tính đến bây giờ, chớp mắt đã qua nửa năm. Tứ thánh khí hoà quyện lại thành một thể ngự trên bầu trời tối đen như mực của Địa Tinh, trở thành mặt trời thứ hai mang đến dương quang ấm áp, cung cấp năng lượng hoạt động cho cả tinh cầu. Con người, Á Thú và người địa tinh xác lập lại bản hiệp ước hoà bình, đóng lại vĩnh viễn cánh cửa nối liền hai thế giới. Từ nay, nước sông không phạm nước giếng, con người và người Địa Tinh không còn giao thiệp gì nữa.

Không có Địa Tinh nhân trốn lên mặt đất, Sở điều tra đặc biệt cũng không hết việc để làm. Thời gian gần đây Cục Tinh đốc đã ra chỉ thị tuyển thêm nhân sự cho Sở, mở rộng diện tích văn phòng làm việc, lại cho lắp đặt thêm nhiều thiết bị tân tiến. Đối với Triệu Vân Lan và nhân sự cũ của Sở điều tra đặc biệt mà nói, chẳng biết là nên vui hay nên buồn. Triệu Sở trưởng đột nhiên dưới quyền tăng thêm mấy chục nhân viên, hằng ngày phải hỗ trợ người mới làm quen với công việc, quản nhiều chuyện đến loạn cả óc. Những người còn lại cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, mỗi ngày đều phải tăng ca, mà lãnh đạo kẹt xỉ của họ chẳng tăng lương thêm chút nào, mỗi ngày được dịp đều ngồi tranh thủ nói xấu y vài câu.
Lâm Tĩnh ngồi nghịch thiết bị định vị mới sáng chế, vớ lấy xiên thịt trên bàn gặm lấy gặm để, ngứa mồm không nhịn được kêu ca phàn nàn:
-Sếp phòng ban khác có người yêu, nhân viên dù ít dù nhiều cũng hưởng được tí gió mát, không tăng lương thì cũng là mời nhân viên đi nhậu, hào phóng vung phúc lợi rào rào. Sếp nhà chúng ta sắp sinh con cho người ta đến nơi rồi, lương lậu vẫn bèo bọt như thế, chỉ chăm chăm bóc lột sức lao động của cấp dưới thôi. Số tôi đen lắm mới vớ phải loại lãnh đạo thế này.
Đại Khánh nằm dài trên bàn gặm cá khô, cười đến rung cả rốn:
-Quả thật hôm nọ tôi cũng hết hồn, anh ta đang yên đang lành nôn oẹ như thế, chỉ có Quách Trường Thành mới không nghĩ bậy thôi. Hỏi qua hỏi lại mới biết anh ta nửa đêm nửa hôm đi truy bắt tội phạm bị dính cảm mạo, chẳng phải bầu bí gì, còn bị thầy Thẩm sạc cho một trận nên thân, từ giờ chắc không dám hành động tuỳ tiện nữa rồi.
Nghe hai tên kia tán phét, Chúc Hồng đang ngồi nhai thịt bò khô cũng phải chen vào một câu, biểu lộ đầy chán ghét lại không giấu được chút ghen tị:
-Dăm bữa nửa tháng lại không xuống giường được một lần, không có thai mới là chuyện lạ đó. Mấy kẻ yêu nhau đáng chết, thể nào cũng tinh tẫn nhân vong cho mà xem.
-Chị Hồng, chị trù ẻo Sếp như thế, lỡ thành sự thật thì sao... Mà biết đâu Sếp mới là người... nằm trên... -Quách Trường Thành lắp ba lắp bắp nói, mắt đảo qua đảo lại xem chừng Sếp có đang ở xung quanh nghe lén bọn họ hay không.
Sở Thứ Chi mặt lạnh ngồi ở ghế bên cũng phải vươn người sang gõ vào đầu cậu ta mấy cái, gõ muốn thủng đầu người ta luôn:
-Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn ngây thơ thế hả? Hắc Bào Sứ là ai, có thể để cho Triệu Vân Lan chiếm thế thượng phong ư?
-Cụm từ "chiếm thế thượng phong" này của anh dùng rất hay đấy Sở Thứ Chi.
-Còn phải nói. Nể mặt anh ta lắm tôi mới không nói thẳng ra đó. Cả thế gian này đều biết Triệu Vân Lan là thụ..
Sở Thứ Chi còn đang mải nói, nhìn biểu lộ như tiểu bạch thỏ bị uy hiếp của Trường Thành đã hiểu ra vấn đề, vội vã im miệng lại ngay. Triệu Vân Lan thần không biết quỷ không hay đã tiến vào đây từ lúc nào, ở sau lưng Sở Thứ Chi vỗ vỗ vai hắn.
-Sở Thứ Chi này, anh lắp camera trong phòng ngủ của tôi hay sao, mà biết tôi.... Ờm, tóm lại là mấy người ăn lương của nhà nước, chưa cống hiến được bao nhiêu mà suốt ngày ngồi lê đôi mách, nói xấu lãnh đạo, không cảm thấy hổ thẹn sao?
-Không sống lỗi thì sợ gì người ta đơm đặt. Anh từ lúc trở về đến giờ chỉ biết có thầy Thẩm thôi! Một câu bà xã, hai câu vợ yêu, mỗi ngày đi làm là lại mở show ân ái dài hơn cả phim truyền hình, chúng tôi còn không muốn tự móc mắt mình ra ư? -Chúc Hồng ném cho Triệu Vân Lan cái lườm cháy mặt, chỉ thiếu nước khè lửa vào mặt y.
Triệu Vân Lan da mặt có dày bao nhiêu, bị nói thẳng vào mặt như thế cũng biết đường thu liễm lại mình. Y ngồi xuống bàn, nở nụ cười khiến người ta phát ghét, xuống nước làm hoà với đám người trong Sở.
-Rồi rồi.. Tôi biết là cách thể hiện tình cảm của chúng tôi hơi quá, nhưng mà mấy người cũng thử yêu đi, có khi còn sến sẩm hơn chúng tôi ấy chứ. Cả tháng này mọi người đã vất vả rồi, hôm nay cho nghỉ sớm, mai là ngày nghỉ, ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi.
-Thật á? -Lâm Tĩnh nhảy dựng ra khỏi ghế, tròn mắt nhìn Triệu Vân Lan, như thể Sếp nhà mình bị ai đó nhập. Đến khi Triệu Vân Lan gật đầu xác nhận lại lần nữa, Lâm Tĩnh lao ra ngoài với tốc độ tên lửa, cầm điện thoại bấm xoành xoạch.
-Alo, ba mẹ ạ, con đây. Hức, hôm nay được ăn cơm với ba mẹ rồi..
Tất cả mọi người trong phòng không nhịn được bật cười ha hả. Triệu Vân Lan đứng dậy khỏi ghế, vỗ vỗ mông Đại Khánh dặn dò, xách chìa khoá xe ra ngoài cửa. Chúc Hồng nhìn y khó hiểu, rỉ tai Đại Khánh:
-Hôm nay anh ta bị làm sao vậy?
-Còn làm sao, đương nhiên là chuẩn bị đi hẹn hò với thầy Thẩm rồi. Bọn họ chiếm dụng cả căn nhà, còn đuổi tôi ra ngoài đây này. Hai người một phòng làm chuyện gì thì tôi khỏi cần tường thuật trực tiếp nữa ha.
Đôi mắt rắn của Chúc Hồng vì nộ khí chuyển sang màu đỏ ngầu, tròng mắt hằn lên không biết bao nhiêu là tia máu. Cô ngửa đầu ra ghế thét một tiếng thật dài, không ngừng rủa xả:
-Mấy người yêu nhau đi chết hết đi!! Bà đây mới không thèm ghen tị!!!!
Triệu Vân Lan ngồi trên xe, không hiểu tại sao lại ngứa mũi, hắt hơi liên tục hai cái liền. Nghĩ nghĩ một hồi, y hiểu ra, đám nhân viên lại nói xấu mình nữa rồi.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét