Thứ Hai, 19 tháng 11, 2018

[ĐKC] Chương 1: Đồng Quy Vu Tận [溯粒]

Chương 1: Đồng Quy Vu Tận


-Anh làm cái gì vậy, anh sẽ chết đó!
Đại Khánh nắm chặt bàn tay đang ghì trên chiếc xi lanh của Triệu Vân Lan, nơi vành mắt phiếm đỏ đã bắt đầu ươn ướt. Mặc cho cậu dùng sức thế nào, chiếc xi lanh vẫn cắm chặt trên ngực Triệu Vân Lan, chất lỏng màu tử đằng nhanh chóng bị hấp thụ vào cơ thể y.
Dòng máu nóng chảy trong ngực Triệu Vân Lan đem huyết thanh chạy dọc các kinh mạch, liên tục phá vỡ cấu trúc DNA trong các tế bào, gây ra những trận co rút cục bộ trên thân thể. Cảm giác đau đớn Triệu Vân Lan đang trải nghiệm gần như đã vượt quá khả năng chịu đựng của y, mồ hôi lạnh túa ra chảy dọc theo những mạch máu sưng phù trên cổ, thấm vào ướt đẫm một mảng quần áo. Y phó mặc toàn bộ trọng lượng thân thể mình cho Đại Khánh, rút xi lanh liều mạng hô hấp, mong có thể tạm thời làm dịu đi huyết nhục đang sôi trào bên trong mình.

Ở một bên, Dạ Tôn đã đánh bật được Chúc Hồng và Sở Thứ Chi, gã quay đầu lại nhìn Triệu Vân Lan, đôi mắt tràn ngập lửa hận ném qua một ánh nhìn sắc lẹm. Đại Khánh cảm nhận được mối nguy hiểm cận kề, tạm thời đặt Triệu Vân Lan nằm xuống, bất chấp tất cả xông đến bên Dạ Tôn, nhưng rất nhanh đã bị gã túm lấy quăng qua một bên như một con mèo nhỏ.
Dạ Tôn hùng hổ bước đến gần Triệu Vân Lan, vết thương trên trán bỗng truyền đến một trận đau đớn, buộc gã ôm đầu khuỵ xuống. Mức năng lượng của Dạ Tôn đã xuống thấp đến mức không thể kiểm soát được, những dục vọng gã thôn tính từ trước đến giờ như nước lũ ùa ra từ vết rách đang nhỏ máu, dùng tốc độ kinh hồn thi nhau thoát ra ngoài.
Ở trong bụng của Dạ Tôn, chưa ai kịp nhận thức ra vấn đề, Lâm Tĩnh, Nhiếp Chính Quan cùng với Địa Quân đã bị những luồng khói đen nhộn nhạo bủa vây tứ phía cuốn đi mất. Chút ánh sáng từ điện thoại của Lâm Tĩnh mất hút vào màn đêm, bóng tối lại một lần nữa chiếm trọn nơi này, nuốt lấy thân thể bất động của Thẩm Nguy. Tình huống phát sinh quá bất ngờ, Thẩm Nguy có chút không thích ứng kịp, nhịp hô hấp bắt đầu loạn, cơ ngực chèn ép vào vết thương, khiến cho nó rộng ra một ít. Đau đớn này tuyệt đối không phải loại cảm giác có thể dùng một vài từ ngữ để hình dung, Thẩm Nguy thiếu chút nữa không giữ được tỉnh táo mà ngất đi, đầu óc tán loạn mất thêm vào khắc mới thu thập lại được.
Trong khi đó, Dạ Tôn cũng đang thể nghiệm cảm giác không dễ chịu gì, năng lượng trong người gã càng lúc càng tuột dốc đến thảm hại. Gã vội túm lấy Triệu Vân Lan đang nằm bẹp dưới đất, hút lấy từng luồng sinh khí trong cơ thể y, nộ khí bốc lên thành lửa nóng cháy hừng hực trong đôi mắt, ngay cả mái tóc điểm bạc phiêu dật của gã giờ phút này dường như lại trắng thêm vài phần.
Chúc Hồng, Sở Thứ Chi và Đại Khánh hoàn toàn bất lực nhìn Triệu Vân Lan chịu tra tấn của Dạ Tôn, những mạch máu trong mắt vì xúc động nhuộm đỏ cả con ngươi, cổ họng nghẹn ứ không phát ra được tiếng nào.
Triệu Vân Lan trong một khoảnh khắc chợt loé lên một ý nghĩ, nén đi đau đớn trên thân thể nói với Dạ Tôn:
-Đợi đã.. Dù sao tất cả chúng ta đều không tránh khỏi cái chết... Ngươi có thể trả lời một câu hỏi cuối cùng của ta không?
Ánh nhìn của Dạ Tôn trên người Triệu Vân Lan lúc này hàm chứa không biết bao nhiêu nghi ngờ cùng đề phòng, nhưng gã không có lên tiếng phản đối. Triệu Vân Lan tiếp thời cơ nói ngay:
-Ngươi ủ mưu suốt một vạn năm, lừa dối nhân loại, lừa dối Á Thú, thậm chí cả đồng bào Địa Tinh của ngươi ngươi cũng lừa dối.... Rốt cuộc... ngươi muốn làm cái gì?
Bóng đêm trú ngụ vạn năm trong đôi mắt của Dạ Tôn bất chợt lộ ra một tia sáng. Gã đột nhiên rất cao hứng, giống như tìm thấy một người bạn tri kỷ, buông cánh tay đang hút đi sinh khí của Triệu Vân Lan, bắt đầu thao thao bất tuyệt:
-Hỏi hay lắm... Ngươi hỏi thật hay... Trước giờ ta luôn muốn nói, nhưng lại không có ai hỏi ta. Ta rốt cuộc muốn làm gì?
Dạ Tôn hiện tại không khác gì một đứa trẻ vớ được trò hay, gã xúc động đến mức hai lọn tóc bên sườn mặt cũng muốn rung động. Nụ cười giả tạo trên mặt gã không hiểu sao thoáng một tia chân thật, thanh âm đanh thép cùng kiên định khiến người ta phải rùng mình:
-Ta muốn cải tạo thế giới này!
Nói đến đây, Dạ Tôn không còn cười nữa, biểu lộ nghiêm túc có đến bảy phần giống Thẩm Nguy, dâng lên trong lòng Triệu Vân Lan không ít nhộn nhạo.
-Trên thế gian này, dù là nhân loại, Á Thú, hay Địa Tinh nhân, trong lòng bọn chúng đều tràn ngập lừa lọc, bội phản, ruồng bỏ... Thế gian này chỉ toàn những thứ dơ bẩn, cho nên ta phải cải tạo nó hoàn toàn... Để tất cả mọi trật tự sẽ từ tay ta... xác lập lại từ đầu!
Những lời này có mấy phần là thật, mấy phần là giả, Triệu Vân Lan có thể cảm nhận được. Cả đời Dạ Tôn không biết đã nói dối bao nhiêu lần, lừa dối bao nhiêu người, nhưng trong thời điểm hiện tại, gã lại thành thực đến mức đáng thương. Một vạn năm trôi qua, gã vẫn chỉ là một tiểu hài tử ấu trĩ, ích kỷ, mỗi một điều mà gã làm, mỗi một kế hoạch gã bày ra, từng bước từng bước nhấn gã xuống bùn lầy nhơ nhớp. Cánh cửa trở về đã đóng lại sau lưng gã, một nửa bước chân cũng không thể thu lại được nữa rồi.
Triệu Vân Lan cố nặn ra một nụ cười, nhưng vẫn không giấu nổi bi thương của chính mình. Hắn nhếch khuôn miệng nhuốm máu, lạnh lùng nói với Dạ Tôn:
-Ngươi sẽ chỉ diệt vong trong oán hận mà thôi, không thể khai mở niềm hy vọng đâu. Lịch sử sẽ không bao giờ chiếu cố những kẻ như ngươi.
-Những kẻ như ta.. -Dạ Tôn cất lên một tiếng cười lạnh, oán niệm trùng trùng trong mắt gã phóng ra một đạo quang sắc bén đâm trúng vào nơi trọng yếu nhất trong lòng Triệu Vân Lan. Gã đau đớn nhìn Triệu Vân Lan, rít từng chữ qua kẽ răng:
-Triệu Vân Lan, ngươi có bao giờ biết đến nỗi đau của ta chưa? Một hài tử bị ca ca mình vứt bỏ, bơ vơ chống chọi lại sự tàn nhẫn của thế gian này... Đứa trẻ ấy rốt cuộc có bao nhiêu oán hận, bao nhiêu tủi hổ, bao nhiêu bi thương, ngươi có bao giờ nghĩ đến không? Hừ... Triệu Vân Lan, ngươi có tất cả, người thân bảo hộ ngươi, đồng đội tin tưởng ngươi... Còn ta, ta có cái gì? Ta chỉ có một mình ca ca thôi, vậy mà ngươi lại nhẫn tâm cướp hắn đi... Ta không có gì cả....từ đầu đến cuối chỉ có đôi bàn tay trắng... Nhà mất, ca ca không còn, ngay đến quyền được tự do cũng chẳng thuộc về ta nữa... Ta đã làm sai điều gì...mà thế gian này lại đối xử với ta như thế? Ta đã làm sai điều gì... mà không ai ở bên cạnh ta... ai ai cũng ruồng bỏ ta...
Dạ Tôn nói ra những lời này, khoé mắt gã thoáng ánh lên chút lệ quang, thanh âm bỗng chốc trùng xuống:
-Triệu Vân Lan, ngươi sẽ không bao giờ hiểu được đâu...
Không gian bỗng chốc yên lặng đến bất ngờ. Triệu Vân Lan bàng hoàng nhìn Dạ Tôn, ngụm nước bọt định nuốt xuống nghẹn đắng nơi cổ họng, khiến y trong phút chốc không thể thở được. Y không ngờ tới Dạ Tôn lại có quá khứ như thế, lại càng không nghĩ đến vị trí của Thẩm Nguy trong lòng gã đã từng quan trọng đến nhường ấy. Suy cho cùng, Dạ Tôn cũng giống như Vương Hướng Dương, Chúc Cửu, cùng với những phạm nhân Địa Tinh khác, lầm lỡ đến bước đường này không phải là vì bản chất xấu xa mà là vì số mệnh nghiệt ngã đã đẩy gã vào con đường hắc hoá. Gã đáng hận nhưng cũng đáng thương gấp bội phần, một vạn năm qua chưa từng có ai thấu hiểu gã, cũng chẳng có ai muốn làm như vậy. Oán niệm tích tụ cũng với dục vọng của những kẻ Dạ Tôn nuốt vào dần dần thấm vào thân thể, biến gã thành con người như ngày hôm nay. Tất cả bi kịch của Dạ Tôn đều bắt nguồn từ việc Thẩm Nguy để lạc mất gã. Cho đến bây giờ gã vẫn ôm mối hận ấy, yêu thương và thù hận quyện vào nhau trở thành thứ tình cảm ngông cuồng, đến mức chỉ có muốn ăn tươi nuốt sống ca ca mình gã mới hả dạ. Dạ Tôn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, đánh mất thiên lương của mình, vậy thì tại sao hắn lại có biểu lộ bi thương như lúc này?
Thời điểm hiện tại, Dạ Tôn đã không nhịn nổi quay mặt đi, nhất quyết không để Triệu Vân Lan thấy được bi ai đang dâng lên trên gương mặt gã. Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, cơn tức giận lại bốc lên phừng phừng trong cơ thể, lí trí của gã tiến vào trạng thái bất ổn cực độ, dường như hai luồng năng lượng trong người gã đã bắt đầu phản ứng mãnh liệt, ngay cả bản thân Dạ Tôn cũng không đủ khả năng khắc chế được chính mình nữa.
-Ngươi không hiểu, ta cũng không trách ngươi. Giờ ngươi có thể an tâm mà chết được rồi!
Gã điên cuồng tấn công Triệu Vân Lan, nắm lấy cần cổ y muốn bẻ gãy nó, lực đạo kinh hồn có thể kết thúc sự sống của Triệu Vân Lan ngay tức khắc. May mắn cho Triệu Vân Lan, khoảng thời gian y câu giờ ban nãy đủ để huyết thanh thấm vào cơ thể y, quá trình biến đổi căn bản đã hoàn thành. Triệu Vân Lan túm lấy cánh tay của Dạ Tôn bẻ ngược nó lại, lợi dụng thân thủ hoàn toàn hồi phục tránh đi những đòn tấn công như vũ bão, còn tranh thủ phản công được mấy đòn.
Nhưng Dạ Tôn cũng không phải tay vừa, gã nhanh chóng kiểm soát lại tình hình, đánh một cước hạ Triệu Vân Lan ngã ngay trên nền đất. Không mất thêm thời gian, Triệu Vân Lan đã dồn lực ngồi bật dậy đạp gã một cái lùi về đằng sau mấy bước, xô đổ cả bức tượng to lớn trong Địa Quân Điện.
Lực đạo của một kích vừa nãy không hề nhỏ, Dạ Tôn ngập ngừng một chút thu thập lại mình, lại tiếp tục xông tới, dùng năng lượng khoá chặt hai tay của Triệu Vân Lan. Lần này, gã không mắc thêm sai lầm nào nữa, há miệng hút Triệu Vân Lan vào bên trong cơ thể mình.
Chúc Hồng, Sở Thứ Chi, Đại Khánh, Quách Trường Thành, bốn người ngã rạp trên mặt đất tuyệt vọng nhìn Sếp Triệu của bọn họ tan biến vào hư không, đồng thanh hét to "Triệu Vân Lan" đến mức muốn đứt dây thanh quản, nhưng cũng không thể thay đổi được tình hình. Sở Thứ Chi tức giận đấm mạnh xuống nền đất, các khớp ngón tay rỉ ra máu tươi nhưng cũng chẳng có cảm giác gì.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét