Thứ Hai, 19 tháng 11, 2018

[KLB] ❤️50 câu hỏi cặp đôi❤️ [溯粒]


❤️50 câu hỏi cặp đôi ❤️

Xin chào mừng các độc giả yêu dấu đến với show ân ái.. à... show hỏi đáp cặp đôi ngày hôm nay *huýt huýt* Bởi vì Kế Lão Bà đã sắp đạt 1M reads trên wattpad, là một thành tựu không nhỏ đối với Lạp *chấm nước mắt*, chúng ta sẽ làm một cái Q&A 50 câu hỏi với cặp chính của truyện nhé!
Lạp: Ơ, nhân vật chính của chúng ta đâu rồi?
Trạch Vũ (kéo vợ đi ra từ trong nhà vệ sinh): Chúng tôi tới, chúng tôi tới!Ban nãy có chút vấn đề vợ chồng nhỏ, hiện tại đã giải quyết xong rồi. Vợ nhỉ~
Ninh Dương: (nóng mặt, đi vào ghế khách mời ngồi ngay ngắn) .....
Lạp: (xấu hổ) Xin đính chính lại với độc giả, nội dung hôm nay chính là show ân ái, đề nghị độc giả còn độc thân suy nghĩ lại trước khi kéo xuống tiếp *khụ khụ*

1.
Lạp: Câu hỏi đầu tiên.... (ngẫm nghĩ) ban đầu tôi nghĩ là nó nhảm hết sức nhưng giờ nghĩ lại thực ra không nhảm chút nào, nhân cơ hội ngày hôm nay hai người hãy làm rõ nha. Họ tên đầy đủ của hai người là gì?
Trạch Vũ: Tôi họ Trạch, tên Vũ, căn bản chỉ có hai chữ. Trạch Vũ nghĩa là cơn mưa lành, cơn mưa ấm áp mỗi ngày chăm chỉ tưới tắm đoá cúc hoa.... (bị bịt miệng)..ưm ưm...
Ninh Dương: Đừng nghe ông ta dài dòng. Tôi họ Thẩm, tên Dương, tên đầy đủ là Thẩm Ninh Dương,
Lạp (ôm mặt): Vậy mà có độc giả lại nhầm là họ Ninh... Là mẹ đẻ của bộ truyện này, tôi thật thương tâm a....
Ninh Dương (vỗ vỗ vai an ủi):....
2.
Lạp: Giới tính của hai người?
Trạch Vũ (tự đắc): Tôi có thể tự hào là một đại trượng phu không hổ thẹn với đời...
Ninh Dương: Nhưng nội tâm là một thiếu nữ mười ba sướt mướt uỷ mị.
Trạch Vũ: ......
Lạp: Haha.. Vậy còn cậu Ninh Dương?
Ninh Dương: Trên giấy khai sinh là nam, nhưng tiểu màn thầu là tôi sinh, nói vậy mọi người đủ hiểu rồi.
3.
Lạp: Câu hỏi tiếp theo là về vấn đề... tuổi tác...
Trạch Vũ: Xin lỗi... đây là một câu hỏi nhạy cảm. Chúng ta có thể bỏ qua..
Ninh Dương: Có gì đâu mà nhạy cảm. Trong chính văn ông ta 45 tuổi, tôi mới có 16, hai năm sau khi tiểu màn thầu ra đời, ông ta đã 47 rồi.
Trạch Vũ: Bà xã...em đừng thẳng thắn như vậy có được không?
Ninh Dương (khoanh tay): Thẳng thắn hay ngủ riêng?
Trạch Vũ (cười ngốc): Thẳng thắn! Thẳng thắn! (=))))))
4.
Lạp: Lần đầu tiên gặp mặt của hai người là ở đâu?
Ninh Dương: Trong căn nhà hiện tại, thực ra trước đó tôi có cùng ông ta trao đổi qua điện thoại, nhưng chính thức gặp mặt là khi ấy.
Trạch Vũ: Tôi chú ý Ninh Dương trong một lần đi đón con trai, bắt đầu đơn phương em ấy từ lúc đó. (cười)
Lạp: Cái này người ta gọi là nhất kiến chung tình a~~~~
5.
Lạp: Ấn tượng đầu tiên về đối phương là như thế nào?
Trạch Vũ (mơ màng): Chính là siêu cấp xinh đẹp, siêu cấp khả ái, chỉ muốn ôm trong ngực cả ngày hôn hôn làm làm...
Ninh Dương: .... Cái mức độ biến thái này, tôi không còn gì để bình luận...
Trạch Vũ (nhích lại gần, ôm eo vợ): Bà xã, ấn tượng của em về tôi là gì?
Ninh Dương: Biến thái, mặt dày, già rồi còn ham hố,....
Trạch Vũ (câm nín): ...
6.
Lạp: Dùng vài từ để miêu tả tính cách của đối phương?
Trạch Vũ: Thú vị.
Lạp: Trạch tổng, có phải ngài trốn vợ đọc teenfic phải không?
Trạch Vũ: Đây lại tiếp tục là một câu hỏi nhạy cảm. (=))))
Ninh Dương (day trán): Ông ta lúc thì quá sức bá đạo, lúc lại uỷ mị không chịu nổi, ở chung lâu như vậy tôi vẫn chưa xác định được ông ta rốt cuộc có phải bị đa nhân cách không nữa.
Trạch Vũ: Tôi cũng nghi ngờ vậy đó.
Lạp: ....
7.
Lạp: Hai người thích điểm nào ở đối phương nhất? Không vừa lòng điểm nào nhất?
Ninh Dương: Ông ta rất biết cách chiều chuộng tôi, không bao giờ áp đặt tôi làm điều gì tôi không muốn, ở cùng ông ta tôi thấy rất tự do.
Trạch Vũ: Vậy ra mỗi lần em nói "đừng.. đừng mà... chậm thôi" đều không phải là em không muốn hả?
Ninh Dương (liếc mắt): Điều tôi không thích chính là điểm này đây, động dục mọi lúc mọi nơi, lại còn không biết xấu hổ nữa chứ! (nhéo y một cái)
Trạch Vũ (rưng rưng): Vợ à...
Lạp: Vậy còn ngài, Trạch Tổng?
Trạch Vũ: Điểm nào ở Ninh Dương tôi cũng thích.
Lạp: ....
8.
Lạp: Quan hệ hai người là công khai hay bí mật?
Ninh Dương: Lên mạng gõ từ khoá "Phi công trẻ lái máy bay ông già", sẽ trả vài triệu kết quả.
Trạch Vũ: Hồi đó gạch đá cũng nhiều ha.. Chúng ta có thể xây vài căn hộ..
Ninh Dương (nhéo má): Còn dám nói!
9.
Lạp: Ai là công? Ai là thụ?
Trạch Vũ: Tôi dĩ nhiên là...
Ninh Dương (lườm): Là gì?
Trạch Vũ: Haha... là nằm dưới ...
Ninh Dương: (mức độ hài lòngx100)
10.
Lạp: Mối quan hệ của hai người tiến triển đến mức độ nào rồi?
Trạch Vũ: Vừa là phu thê, vừa là tri kỷ. (cười híp mắt)
Ninh Dương: Con cũng sinh cho ông ta rồi, còn có thể tiến triển đến mức nào nữa?
11.
Lạp: Ai trong hai người là người tỏ tình trước?
Trạch Vũ: Là tôi, ngay từ ngày đầu tiên gặp nhau.
Lạp: Có phải là câu "Tôi chỉ muốn một mình em thôi" không?
Trạch Vũ: Chính xác! Tôi còn soạn sẵn một tuyển tập lời tỏ tình dành cho vợ yêu, không dưới 3000 trang, mỗi ngày sẽ nói với em ấy, nói đến khi không thể nói được nữa thì thôi.
Lạp: Mù mắt chó rồi... mù mắt chó rồi...
12.
Lạp: Lần hẹn hò đầu tiên của hai người là ở đâu?
Ninh Dương: Chắc là khi ông ta dẫn tôi đi ăn tối sau đêm đầu tiên.
Trạch Vũ: Hẹn hò nóng bỏng, hai người một phòng, làm những chuyện rất lãng mạn...
Lạp: (câm nín)
13.
Lạp: Lần làm tình đầu tiên là ở đâu? Cảm xúc lúc đó?
Trạch Vũ: Lần đầu gặp mặt cũng là lần đầu làm, có hơi đốt cháy giai đoạn nhưng mà tác dụng rất tốt. Lúc đó thú thực tôi có chút hồi hộp, nhưng biểu hiện khá ổn, ít nhất không ở giây phút quan trọng bị mất mặt.
Lạp: (lật lật trang truyện): Ủa, có chỗ nào hồi hộp đâu..
Ninh Dương: Đêm đó là nỗi đau của tôi, mỗi lần nghĩ lại đều thấy rùng mình..
Lạp (đồng cảm): Chồng to quá cũng khổ..
14.
Lạp: Buổi sáng đầu tiên cảm thấy thế nào?
Trạch Vũ: Chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái như vậy, đầu óc thân thể lâng lâng như trên mây vậy. Bảo bối ngủ rất say, tôi không nỡ đánh thức, ra ngoài trước chuẩn bị bữa sáng cho em ấy.
Ninh Dương: Cảm giác duy nhất của tôi là đau! Đau muốn chết đi sống lại! Đau đến mức muốn giết người a!
Trạch Vũ: Tôi xin lỗi...
15.
Lạp: Từ khi yêu đã từng cãi nhau chưa? Ai là người nhận sai trước?
Trạch Vũ: Đương nhiên là có mâu thuẫn, vợ chồng mà, còn cãi nhau được là còn tình cảm. Chúng tôi căn bản không có ai nhận sai trước, ban đêm ôm nhau nằm ngủ, sáng ra mọi chuyện đều xí xoá.
Ninh Dương: Ông ta mỗi khi tức giận thực sự sẽ ở lì trong phòng làm việc, giống như trẻ con giận dỗi ấy. Đến đêm lại mò vào phòng ôm tôi ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy ông ta cười ngốc nằm bên cạnh rồi.
Lạp: Vẫn là không có tiền đồ mà...
16.
Lạp: Hai người thường xưng hô với nhau như thế nào?
Ninh Dương: Tôi và ông. Trong tương lai tôi không có ý định thay đổi cách xưng hô này, mắc công ông ta ảo tưởng về bản thân..
Trạch Vũ: Tôi thích nhất là xưng hô với bảo bối bằng tôi và gọi em. Cá nhân tôi thấy như vậy rất có cảm giác.
Lạp (bật ngón cái): Tôi cũng thấy rất tình thú 😌
17.
Lạp: Bạn gọi nửa kia của mình bằng biệt danh gì? Muốn được người đó gọi là gì?
Trạch Vũ: Bảo bối, tiểu hồ ly, bà xã đại nhân, vợ yêu,... Ngày mới yêu nhau, em ấy lần nào nghe tôi gọi cũng đều đỏ mặt, khả ái vô cùng (cười xán lạn) Về phần tôi, tôi chỉ cần em ấy gọi hai tiếng "lão công" là đủ, à ...còn có "ba tiểu màn thầu" nữa.
Ninh Dương: Ông ta có nhiều biệt danh lắm, sắc lang, lão già, biến thái,...
Lạp: Cậu không thích Trạch Tổng gọi mình bằng biệt danh nào ư?
Ninh Dương: Thích hay không ông ta vẫn gọi, có gì khác nhau đâu. Tốt nhất là không nêu ý kiến, bằng không ông ta sẽ mè nheo tôi từ giờ cho đến khi về nhà.
Lạp: .....
18.
Lạp: Ngày kỉ niệm sinh nhật của đối phương, bạn sẽ tặng quà gì?
Ninh Dương: Tắm rửa sạch sẽ, nằm nghiêng trên giường ráo nước, đợi ông ta đi làm về. Quá đáng hơn có thể đáp ứng ông ta mặc váy ngủ hay đeo tai mèo gì đấy...
Lạp: Cái mức độ tình thú này đã vượt quá khuôn khổ chương trình *bíp bíp bíp* (ôm mặt, xấu hổ)
Trạch Vũ (cười): Bảo bối là món quà thượng đế ban cho tôi, còn cái gì có thể trân quý hơn cơ chứ? Món quà này có mỗi năm tặng đi tặng lại, tôi cũng tuyệt đối không từ chối đâu haha
19.
Lạp: Đối phương có hay quên những ngày kỉ niệm không?
Ninh Dương: Ông ta là trùm tư bản, có thể hay không bỏ lỡ cơ hội ăn đậu hủ của vợ?
Trạch Vũ: Bởi vì tôi không bao giờ quên, bảo bối cũng không thể không nhớ được. (tự tin)
Ninh Dương: Quên làm sao nổi, ngay từ sáng sớm thức dậy ông ta đã nhí nhéo bên tai rồi.. "Bảo bối, hôm nay là sinh nhật tiểu màn thầu, chúng ta làm làm hai lượt đi", "Bảo bối, hôm nay là ngày kỉ niệm chúng ta nắm tay lần đầu tiên, phải hảo hảo làm một lần mới được" "Bảo bối, hôm nay là..."  (ôm trán) 365 ngày đối với ông ta, ngày nào cũng có lí do để kỉ niệm..
Lạp (toát mồ hôi): Câu tiếp theo..Câu tiếp theo...
20.
Lạp: Bạn có thể tự tin nêu ra những món ăn người kia thích được không?
Trạch Vũ: Hỏi món em ấy ghét còn dễ hơn...theo tôi thấy, ngoài hành tây ra, em ấy căn bản không ghét gì cả.. Nếu bắt buộc phải kể thì đó là canh sủi cảo nhân mặn. Một lần ăn có thể ăn hết hai đĩa lớn ...
Ninh Dương (quắc mắt): Ông chê vợ ông ăn nhiều có phải không?
Trạch Vũ: Đâu có đâu có.. Bảo bối ăn uống đầy đủ mới có sức bồi tôi, tôi làm sao dám chê bai chứ. (ôm eo vợ, nịnh nọt)
Ninh Dương: Hừ, ông ta không quá thích món ăn nào, chỉ cần là món bổ thận tráng dương là được..
Lạp (lau mồ hôi): Hai người quả là tâm đầu ý hợp mà...
21.
Lạp: Nhận xét về khả năng bếp núc của đối phương?
Trạch Vũ: Tôi khá bất ngờ về năng lực  nấu nướng của Ninh Dương. Một thiếu niên mười sáu tuổi lại có thể nấu tương đối nhiều món, nêm nếm rất vừa miệng, thời đại này không dễ kiếm chút nào. Mỗi khi tôi tan làm về muộn, đều là em ấy về nhà trước mua đồ nấu cơm.
Ninh Dương: Ban đầu tôi không nghĩ là ông ta biết mấy việc bếp núc thế này, lại còn xuất sắc là đằng khác, tuy trang trí có hơi vụng nhưng hương vị thì không chê vào đâu được.
Trạch Vũ: Mẹ tôi là người nấu ăn rất tệ, ngay cả việc đơn giản như luộc trứng cũng suýt làm cháy nồi nữa. Từ hồi cấp hai tôi đã bắt đầu học nấu ăn từ cô giúp việc, mỗi tối đến tỉ mẩn dạy lại cho mẹ. Trong khi kĩ thuật của tôi ngày một tốt lên, mẹ tôi vẫn nấu ăn tệ như vậy. Rốt cuộc ba cấm mẹ vào bếp, thế nên cho đến bây giờ mẹ tôi vẫn chẳng khá lên được.
22.
Lạp: Đối phương có sở thích gì đặc biệt không, như bóng đá, âm nhạc, xe hơi,...?
Ninh Dương: Ông ta có tâm sự ngày trẻ thích đua xe, nhưng ba mẹ không cho đua. Nếu là tôi, tôi cũng không cho tiểu màn thầu, Viêm Viêm và Hãn Hãn chơi đua xe.
Trạch Vũ: Không cần kì thị như vậy chứ...
Ninh Dương (nhéo má): Chứ ông muốn con trai ông gặp tai nạn sứt đầu mẻ trán hả?
Trạch Vũ: Hì hì, tất nhiên là không. 
Lạp: Trạch Tổng, Ninh Dương có đặc biệt yêu thích điều gì không?
Trạch Vũ: Em ấy thích nghe nhạc, thỉnh thoảng còn lên mạng săn vé concert. Lần nào cũng không cho tôi đi cùng..
Ninh Dương: Tôi cũng đâu muốn vậy, mà vé khó kiếm lắm a....
23.
Lạp: Hai người có chung sở thích gì không?
Trạch Vũ: Tôi nghĩ chắc là đi du lịch. Mỗi khi em ấy nghỉ hè hoặc nghỉ đông, chúng tôi đều chọn một nơi nào đó mình chưa đặt chân đến, cùng nhau đi khám phá thành phố đó.
Ninh Dương: Thuê một căn hộ, thuê thêm một chiếc xe, cần thì lái xe đi lòng vòng, không thì cùng nhau đi dạo và mua sắm. Đi du lịch hai người là nhất đấy!
Lạp: Tôi cực kì đồng quan điểm luôn!
24.
Lạp: Nơi nào trên thế giới hai người chưa từng đặt chân đến và rất muốn được tới đó tham quan? Nơi nào hai người đã từng đi rất nhiều lần nhưng vẫn muốn tới đó lần nữa?
Trạch Vũ: Ninh Dương rất muốn đến thăm ba mẹ chúng tôi ở Mĩ, nghỉ hè năm nay nhất định tôi sẽ đưa em ấy qua đó.
Ninh Dương: Năm nào tôi cũng muốn cùng ông ấy sang Nhật ngắm hoa. Chúng tôi sẽ thuê một chiếc xe đạp vào buổi chiều, Trạch Vũ ở phía trước chở tôi đi dọc theo bờ sông nơi có những hàng cây hoa anh đào nở rộ. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ rằng cuộc đời mình đã trọn vẹn rồi.
25.
Lạp: Hành động nào của đối phương sẽ khiến bạn tim đập chân run?
Trạch Vũ: Khi em ấy chủ động câu dẫn tôi, tất cả lực kiềm chế của tôi trở về con số không hết. Đôi khi trong vô thức Ninh Dương sẽ có những hành động rất đáng yêu, những lúc đó tim tôi sẽ đập rất mạnh, cả người như bị giật điện vậy.
Ninh Dương: Lúc nào ở bên ông ta cũng có cảm giác như đi tàu lượn siêu tốc, chẳng biết được ông ta sẽ làm gì tiếp theo, lúc nào cúc sẽ bị bạo một trận. Nghĩ đến lại thấy rùng mình...
Lạp: Tim tôi đau quá man....
26.
Lạp: Mong muốn đối phương làm điều gì cho mình nhất?
Trạch Vũ: Chiều tôi thêm một tí, cũng không dùng bạo lực với tôi nữa.
Lạp: Không chiều thì Ngài cũng có để cho cậu ấy được yên đâu...
Ninh Dương: Bớt dính người lại, mỗi tuần chỉ làm hai lần thôi.
Trạch Vũ (cười gian): Yêu cầu không được chấp nhận.
27.
Lạp: Bạn có dám khẳng định mình hiểu rõ đối phương không?
Ninh Dương: Hiểu rõ thì không phải phu thê.
Trạch Vũ: Chính xác, trong hôn nhân, nếu đối với người kia cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu, bản thân sẽ không còn thấy hứng thú nữa.
28.
Lạp: Nêu một việc bạn có thể làm nhưng đối phương không biết?
Trạch Vũ: Tôi có thể đan len, sau này không cần phải quản việc công ty sẽ tranh thủ thời gian đan một cái khăn thật đẹp cho em ấy.
Ninh Dương: Đừng đan.
Trạch Vũ (Rưng rưng): Bà xã à..
Ninh Dương (vuốt cằm an ủi): Nếu mang lên khăn ông ta đan, tôi sẽ không nỡ tháo xuống.
Lạp (ôm mặt): Lại mù mắt chó rồi....
29.
Lạp: Nêu một điều đối phương có thể làm mà bạn không thể?
Trạch Vũ: Em ấy có thể sinh con, tôi thì không. Nếu tôi có thể thay Ninh Dương mang thai, chịu tất cả những đau đớn em ấy phải chịu, tôi can tâm tình nguyện.
Ninh Dương: Miệng lưỡi ông ta luôn ngọt như vậy, tôi không bao giờ làm được. Tôi thích dùng hành động để biểu thị hơn.
Trạch Vũ (nháy nháy mắt): Tối nay, 8h..
Ninh Dương:....
29.
Lạp: Mong muốn cùng người kia học kĩ năng gì nhất?
Ninh Dương: Làm bánh đi. Sinh nhật của các con sẽ cùng nhau làm tặng chúng một cái, tụi nhỏ sẽ rất thích.
Trạch Vũ: Trượt ván, tôi rất muốn cùng em ấy trượt đôi.
Ninh Dương: Tôi ghét trượt ván.
Trạch Vũ: Đó là lí do tại sao đến bây giờ ước mơ của tôi vẫn mãi chỉ là mơ ước...
30.
Lạp: Quan điểm của bạn về tình yêu là như thế nào?
Trạch Vũ: Một khi đã yêu là yêu hết mình, dùng toàn bộ năng lực và tâm huyết của mình khiến người đó hạnh phúc. Yêu ai đó thì phải nói ra, không có chuyện đã yêu nhau thì không cần phải nói anh yêu em. Nói anh yêu em chỉ tốn ba giây, nhưng có thể làm người đó vui cả ngày. Có yêu nhau đến mấy, nếu không đối với người kia nói lời yêu thương, tình cảm sẽ khó mà bền chặt.
Ninh Dương: Trong tình yêu, bình đẳng luôn là tiên quyết, trân trọng và tin tưởng bản thân mình bao nhiêu thì cũng nên đối với người kia hành xử như vậy. Nếu đã biết điều mình sắp làm sẽ khiến người kia đau lòng, tốt nhất là đừng làm.
Lạp: Ninh Dương, cậu đã học được một bài học lớn nhỉ?
Ninh Dương (cười): Đúng vậy, từ nay về sau tôi tuyệt đối sẽ không lặp lại lỗi lầm đó nữa.
31.
Lạp: Đây là một câu hỏi huyền thoại haha. Bạn nghĩ sao về ý nghĩ "Nếu không có được trái tim thì cũng phải chiếm được thể xác." ?
Trạch Vũ (ho khan): Khụ khụ..
Ninh Dương: Ấu trĩ.
Lạp (đỏ mặt): Chúng ta chuyển qua câu tiếp theo thôi, Trạch Tổng sắp không thở nổi rồi..
32.
Lạp: Bạn nghĩ sao về mối quan hệ của mình với đối phương, liệu đó có phải là một cuộc tình trong mơ?
Trạch Vũ: Có được em ấy, tôi cảm thấy bao nhiêu may mắn của thế gian này đều rơi cả trên người mình vậy. Ngay cả trong mơ tôi cũng không dám tin, đến tuổi này tôi lại gặp được người tôi có thể trao đi nhiều tình cảm đến vậy. Tôi không những có một người bạn đời tuyệt vời, còn có thêm cho mình ba tiểu hài tử cực kì thông minh khả ái. Cuộc đời một người đàn ông như thế là toàn vẹn rồi.
Ninh Dương: Người ngoài nhìn vào rất ghen tị với tôi, nghĩ rằng cuộc hôn nhân của tôi và ông ta chẳng khác gì một câu chuyện cổ tích. Nhưng tôi dám chắc, nếu họ ở trong hoàn cảnh của mình, không phải ai cũng có thể chấp nhận được. Thử nghĩ xem, rất nhiều năm về sau, mỗi ngày bạn phải chứng kiến người mình yêu yếu đi một chút, lặng lẽ đếm ngược từng giây từng phút được ở bên người ấy, trong khi bản thân hoàn toàn bất lực trước quy luật của đời người.. Cảm giác tịch mịch cô độc những ngày sau đó, tuyệt đối không phải dễ dàng gì... Những cặp đôi bình thường còn cả một chặng đường dài phía trước, thời gian chúng tôi có thể ở bên nhau phải quy đổi ra từng phút... Tình cảm hiện tại càng sâu nặng, nỗi đau sau này càng sâu sắc.. Thay vì ngưỡng mộ tình cảm của chúng tôi đến mức tuyệt đối hoá nó, bạn hãy cố gắng thể hiện yêu thương của mình với nửa kia thật nhiều ..khi còn có thể. (cười) Đời người ngắn ngủi lắm...
Trạch Vũ: Sau này tôi có đãng trí đến mức quên đi cả tên thật của mình, tôi cũng tuyệt đối không quên Thẩm Ninh Dương là vợ nhỏ đáng yêu của tôi.. Nếu có đi lạc, tôi sẽ nói với người ta "Cậu có thấy tiểu hồ ly của tôi không, em ấy thực xinh đẹp, thực giỏi giang, còn có một trái tim rất nhân hậu nữa.. Cậu mau dẫn tôi đến chỗ vợ nhỏ của tôi đi"..
Ninh Dương (nắm tay): Tôi sẽ không để ông đi lạc.
Trạch Vũ (cười): Tôi biết mà..
Lạp (nước mắt đầy mặt): Oa oa...
33.
Lạp: Thử hình dung nếu bạn được viết lại kịch bản Kế Lão Bà, bạn là người chủ động tán tỉnh đối phương trước, bạn sẽ dùng cách thức gì?
Ninh Dương: Nếu là kiểu drama ... chắc là tôi sẽ vô tình gặp được Trạch Vũ lần đầu khi Trạch Nghi mời tôi đến nhà mừng Giáng Sinh chẳng hạn. Tôi với ông ta không những là nhất kiến chung tình, còn nảy sinh dục vọng sai trái. Nhân lúc chỉ có hai người ở phòng khách tôi sẽ ra sức ve vãn, đêm hôm đó còn lôi được ông ta lên giường, hai người từ thời điểm ấy hẹn hò bí mật.. Với mức độ biến thái của người này, chỉ cần tôi ở bên cạnh vuốt ve thỏ thẻ: "chú à, con thích chú quá đi mất", "chú không muốn con sao? Con muốn chú đến không chịu nổi rồi đây", .., chắc chẳng cần đến câu thứ ba tôi đã bị ăn sạch sẽ rồi..
Trạch Vũ: (0////0)
Lạp: Tôi không dám tưởng tượng luôn..... Khẩu vị của cậu từ lúc nào nặng như vậy a?
Trạch Vũ: Em ấy gần đây thích xem phim truyền hình dài tập.
Lạp (ôm mặt): Đã hiểu....
34.
Lạp: Vậy còn ngài Trạch Tổng, nếu được viết lại kịch bản, ngài sẽ?
Trạch Tổng: Nếu được, tôi muốn chúng tôi là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi qua thanh xuân tươi đẹp. Nhà em ấy cách nhà tôi một dãy phố, mỗi sáng tôi sẽ leo lên xe đạp tới đón Ninh Dương đi học. Ngày nào tôi cũng tranh thủ ghé qua nhà hướng dẫn em ấy học bài, giải được một bài tập sẽ hôn một cái, bài kiểm tra đạt điểm cao sẽ đi xem phim một buổi. Chúng tôi sẽ là cặp đôi thanh xuân vườn trường đẹp nhất~
Lạp: May mắn làm sao.. tôi là tác giả của bộ truyện này.....
35.
Lạp: Nếu bạn thân của bạn nói cảm thấy rất cô đơn, cầu xin bạn một đêm, phản ứng của bạn sẽ là?
Trạch Vũ: Bạn thân của tôi là trai thẳng....
Ninh Dương: Còn bạn thân của tôi là Trạch Nghi...
Trạch Vũ: Kế Lão Bà không phải kịch bản phim truyền hình cẩu huyết đêm khuya, tác giả sẽ không nhẫn tâm làm vậy với tôi.
Lạp: Hai người thật hiểu tôi.
36.
Lạp: Hãy trả lời thành thật, hai người có phải là mối tình đầu của nhau?
Ninh Dương: Mối tình đầu, nụ hôn đầu, lần lăn giường đầu tiên, tất cả những lần đầu của tôi đều bị ông ta cướp mất.
Trạch Vũ: Em ấy tuy là người đến sau, nhưng tuyệt đối là mối tình đầu của tôi.
Ninh Dương: Thật sự?
Trạch Vũ: Thật. Nói ra chắc chẳng ai tin, chủ tịch Tập đoàn Trạch Thiên Vũ gần năm mươi tuổi vẫn là cẩu độc thân...
Ninh Dương (cười tủm tỉm): Tôi tin.
37.
Lạp: Hình mẫu người yêu lí tưởng trước khi gặp đối phương là như thế nào?
Trạch Vũ: Nhỏ, mềm, thơm. Nhìn một cái là yêu ngay. Không phân biệt giới tính.
Ninh Dương: Tôi còn chưa kịp nghĩ đến đã bị ông ta hốt về...
Lạp (vỗ vỗ vai): Khổ thân cậu....
38.
Lạp: Cảm thấy đối phương giống hình mẫu lí tưởng bao nhiêu phần trăm?
Trạch Vũ: Trước đây tôi nghĩ chỉ có tiểu cẩu Husky mới đạt được đến trên 75%. Từ khi gặp em ấy tôi mới thấy được 100% rốt cuộc là như thế nào.
Ninh Dương: .....
Lạp (cười trừ): Đàn ông yêu thích tiểu động vật là người có trái tim nhân hậu a....
39.
Lạp: Cuộc sống sau hôn nhân như thế nào? Có gì khác biệt so với trước khi kết hôn?
Trạch Vũ: Hôn nhân ngọt ngào, tuy có lúc xung đột nhưng đều giải quyết nhanh gọn và êm đẹp. So với trước khi kết hôn thì thoải mái hơn, bớt lo sợ em ấy sẽ bỏ đi theo người đàn ông khác.
Lạp: Trước đây Ngài đều bất an chuyện đó hả...
Ninh Dương: Cuộc sống hôn nhân tạm ổn, mọi việc diễn ra trôi chảy. Ông ta sau khi kết hôn cũng biết tiết chế hơn một chút, bởi vì không muốn việc mang thai ảnh hưởng đến việc học của tôi.
Lạp: Có thể coi là chuyển biến tích cực...
40.
Lạp: Mục tiêu phấn đấu trong đời sống hôn nhân là gì?
Ninh Dương: Với tôi thì cứ giống hiện tại là được rồi, bình yên như vậy nuôi các con lớn lên.
Trạch Vũ: Phấn đấu sau bốn, năm năm nữa có thể bắt đầu kế hoạch "Mỗi năm sinh một hài tử", ít nhất cũng phải lập được một đội bóng đá.
Ninh Dương: Ông đùa tôi có phải không...
41.
Lạp: Bạn nghĩ sao về bạo lực gia đình?
Ninh Dương: Bắt buộc phải bài trừ, đàn ông dùng bạo lực với người khác chính là đàn ông không tốt.
Trạch Vũ: Bà xã, em không thấy nhột sao?
Ninh Dương: Tôi chỉ là tự vệ thôi, hơn nữa cũng không gây thương tật gì, làm sao gọi là bạo lực chứ.
Trạch Vũ: Tôi ổn....
Lạp: Đội vợ lên đầu là trường sinh bất lão...
42.
Lạp: Trong gia đình, ai là người phụ trách chính việc chăm sóc con?
Ninh Dương: Là ông ta. Tôi đang theo học Đại học nên không thể ở nhà chăm sóc chúng 24/24 được.
Trạch Vũ: Đều là em ấy lên thời gian biểu trong ngày, cả thực đơn cho các con, tôi chỉ phụ trách thực hiện thôi.
Lạp: Nói cách khác thì Trạch Tổng đã chuyển sang làm ông bố bỉm sữa toàn thời gian...Đáng ngưỡng mộ (bật ngón cái)
43.
Lạp: Bạn đã gặp những khó khăn gì để duy trì sinh hoạt như hiện tại?
Ninh Dương: Công việc học tập khá bận rộn, chỉ có buổi tối về đến kí túc xá mới có thể nghỉ ngơi một chút. Bởi vì ông ta không muốn tôi chung phòng với nam sinh khác nên đã thuê riêng một phòng, đại khái không khí tương đối riêng tư và yên tĩnh. Tầm 8h tối là có thể gọi video call, cùng Trạch Vũ và ba đứa nhỏ hàn huyên tầm một tiếng đồng hồ. Thời gian eo hẹp, chiều thứ sáu hàng tuần lại hì hục chạy ra bến bắt xe bus về nhà. Ở bên gia đình trọn vẹn được hai ngày cuối tuần, bài tập về nhà chỉ dám làm vào ban đêm.
Lạp: Cậu thật vất vả a. Còn ngài thì sao, Trạch Tổng?
Trạch Vũ: Công việc chủ yếu của tôi là chăm mấy đứa nhỏ thôi. Ba đứa tuy hiếu động nhưng rất hiểu chuyện, một ngày hai lượt đưa đón chúng đi học, nấu hai bữa cơm cũng không tính là vất vả. Khi đã giải quyết xong việc nhà tôi có thể vào phòng làm việc kết nối internet bắt đầu xử lí công việc ở công ty. So với bà xã, những khó khăn của tôi chẳng thấm vào đâu.
Ninh Dương: Lại nịnh vợ rồi đấy!
Trạch Vũ (chỉ biết cười): ..
44.
Lạp: Tại sao bạn lại chọn lối sống như hiện tại? Với tiềm lực kinh tế của hai người, nhiều vấn đề chỉ là chuyện nhỏ.
Ninh Dương: Tôi không thích phô trương, hơn nữa sống như thế này rất tốt. Những việc có thể tự mình làm tại sao phải thuê người khác làm chứ. Bận bịu như vậy mới có cảm giác là mình đang sống. Dù có thế nào thì xa cách cũng là một phương thức để bồi đắp tình cảm. Tôi có tương lai của tôi, có những nghĩa vụ tôi phải hoàn thành, ông ta hiểu và tôn trọng nên không hề ép buộc tôi, đó là điều tôi rất thích ở Trạch Vũ.
Trạch Vũ: Tôi muốn tự mình nuôi lớn ba đứa nhỏ, muốn nấu cho chúng những món ăn ngon, dạy bảo chúng từng thứ một. Bảo bối đã sinh hài tử cho tôi, tôi phải chịu trách nhiệm với chúng. Hơn nữa ở cùng trẻ con cũng có cái thú của nó, bản thân mình cũng có thể hiểu ra nhiều chuyện. Kể cả chúng có hì hục mang đĩa trái cây nát bét đến trước mặt, cũng có thể từ tốn hạnh phúc mà ăn haha
Lạp (cười): Cuộc sống là vậy, biết chấp nhận và suy nghĩ tích cực thì bản thân sẽ không thấy khổ.
45.
Lạp: Bảng nội quy gia đình vẫn được treo trong bếp ư? Hai người đương nhiên phải sửa đổi các điều khoản nhỉ?
Ninh Dương: Bảng nội quy 21+ đó không thể trưng ra cho bọn nhỏ thấy được....
Trạch Vũ: Có thay đổi đi một vài điều, nhưng đã chuyển nó vào trong phòng ngủ của chúng tôi rồi.
Lạp: Không phải mục tiêu gia đình văn hoá đã đạt được rồi sao?
Trạch Vũ: Trên hai đứa con thì lấy đâu ra gia đình văn hoá..
Lạp: À, tôi quên mất...
46.
Lạp: Thẩm phu nhân có còn khắt khe với hai người không?
Trạch Vũ: Từ sau khi tôi trình bày dự định sinh một bầy tiểu Trạch Trạch, bà đã về đội của tôi rồi.. =))))
Ninh Dương: Tôi không biết, tôi không muốn, tôi sẽ mách với mẹ ông là ông ức hiếp tôi!!
Trạch Vũ (dỗ dành): Rồi .. rồi... bà xã không muốn thì không sinh... Đừng giận tôi mà..
47.
Lạp: Mối quan hệ của các nhân vật khác ở thời điểm này ra sao rồi?
Ninh Dương: Ninh Viễn kết hôn với Liêu Hân, cùng nhau chuyển sang Mỹ sống, thuận lợi cho việc điều trị cho cậu ấy. Nhật Hạ đang phấn đấu lên diễn viên hạng A, làm việc rất chăm chỉ, Ân Phàm luôn ở bên chăm sóc nên không có vấn đề gì.
Trạch Vũ: Trạch Nghi tiếp quản tập đoàn, tuy còn nhiều bỡ ngỡ nhưng đang bắt nhịp rất tốt. Nếu tôi không nhầm thì nó không có ý định kiếm bạn trai hay bạn gái gì cả. Trước mắt, gây dựng sự nghiệp là ước nguyện duy nhất của Trạch Nghi.
Lạp (cười): Kết cục có hậu cho mọi người nhỉ?
48.
Lạp: Thông gia vẫn luôn tốt đẹp?
Trạch Vũ: Mọi chuyện đều ổn, mỗi năm ba mẹ tôi đều về nước một lần, cùng Thẩm gia và chúng tôi đi du lịch. Mẹ tôi và mẹ em ấy còn trở thành bạn thân, mỗi khi gặp nhau là có chuyện để buôn trên trời dưới bể, có muốn dứt cũng không dứt ra được.
Ninh Dương: Ông nội và ông ngoại chẳng còn làm được gì ngoài chơi với các cháu, may mắn cùng là dân kinh doanh nên cũng có chuyện để nói. Tóm lại là mỗi lần đi du lịch cũng không đến nỗi nào.
Trạch Vũ: Nhờ vậy mà chúng ta lại có nhiều thời gian bên nhau nhỉ?
Ninh Dương: Ông chỉ vậy là nhanh thôi!
49.
Lạp: Mặc dù hai người vẫn luôn muốn né tránh vấn đề này nhưng tôi nghĩ là mọi người vẫn cần được biết. Dự định của hai người sau này như thế nào?
Ninh Dương: Một ngày nào đó khi chúng tôi cảm thấy thích hợp, tôi và ông ta sẽ rời khỏi Trung Quốc đến ngôi nhà trăng mật của chúng tôi. Tôi và ông ta sẽ an ổn làm một đôi phu thê bình lặng, mỗi sáng đạp xe đến cửa hàng tiện lợi mua đồ, cùng nhau đọc sách, trồng cây, đến tối thì đi dạo trên bờ biển, dành toàn thời gian cho nhau. Không còn Trạch Tổng hay Bác sĩ Dương... không còn vướng bận gì trong lòng... Chỉ có hai người bên nhau mà thôi...
Trạch Vũ: Tất cả thời gian tôi sẽ giành để yêu em.
Ninh Dương: Tôi cũng vậy. Ông có thấy phiền tôi cũng không thay đổi ý định đâu.
Trạch Vũ: Không phiền! Không phiền!
50.
Lạp: Cuộc phỏng vấn hôm nay đã đi đến hồi kết rồi, hai người có điều gì muốn nói với độc giả hay không?
Trạch Vũ: Cảm ơn độc giả đã yêu mến tôi và Ninh Dương cùng các nhân vật khác trong truyện nữa. Ở phần hai chúng tôi chỉ là nhân vật phụ thôi, mong là sự ủng hộ của độc giả vẫn giống như bây giờ. Cảm ơn rất nhiều.
Ninh Dương: Bởi vì phần hai rất hấp dẫn nên mọi người đừng bỏ lỡ nhé!
Lạp: Đúng vậy! Đúng vậy! Đừng quên nhấn follow Tố Lạp và lưu Kế Lão Bà vào thư viện đọc để cập nhật truyện một cách nhanh nhất nha~
Lạp: Buổi phỏng vấn kết thúc tại đây. Hai người có thể động phòng.. à nhầm... ra về, tôi nhớ không nhầm thì Trạch Tổng vừa nói cái gì tối nay cái gì tám giờ...
Trạch Vũ: Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi nhất định không quên đâu. Tạm biệt mọi người nhé! Vợ chồng chúng tôi lại phải đi xử lí công việc gia đình rồi~~
Ninh Dương: Không vội.. Chúng ta còn phải ở lại cùng mọi người đi ăn chứ hả...
Lạp: Không sao không sao, gia đình là trước nhất, hai người cứ đi vui vẻ~~ Tạm biệt. TvT~~
(Tiểu hồ ly định bỏ trốn, bị bắt lại vác lên vai)
Ninh Dương: Buông raaa Tôi không muốn a...
(Thanh âm xa dần...)
Lạp: Show ân ái kết thúc tại đây, hẹn gặp lại mọi người trong phần hai của Kế Lão Bà nhé!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét