Thứ Hai, 19 tháng 11, 2018

[ĐKC] Chương 2: Ánh Sáng Hy Vọng [溯粒]

Chương 2: Ánh Sáng Hy Vọng



Cơn đau đớn tâm thần phế liệt liên tục dày vò cơ thể Triệu Vân Lan, khiến y tạm thời mất nhận thức về môi trường xung quanh. Trong cơn mơ màng, y bất chợt nghe thấy ai đó gọi tên mình, thanh âm trầm thấp lại vô cùng dịu dàng, hàm chứa không ít ẩn nhẫn. Triệu Vân Lan dồn hết chút lí trí cuối cùng đánh thức bản thân khỏi cơn mê, nặng nề nhấc lên hàng mi nặng trịch, thều thào qua kẽ răng đã nhuốm đầy máu tươi:
-Thẩm... Thẩm..Nguy...
-Lan...Lan...

Chút âm thanh yếu ớt truyền vào trong tai Triệu Vân Lan lúc này, giống như một làn nước mát dội vào trái tim khô cằn của y, tiếp thêm cho y một luồng năng lượng phi thường. Mặc kệ thân thể đầy thương tích, Triệu Vân Lan nén đau đớn chống người lết dậy, hướng ánh mắt của mình vào khoảng không tối đen trước mặt. Bởi vì đã từng trải nghiệm làm người mù không ít ngày, thính giác của y tốt lên rất nhiều, ngay tại đây có thể nghe được nhịp hô hấp rất nhỏ cách mình không xa. Ý nghĩ loé lên trong đầu khiến y khẩn trương gấp bội lần, khổ sở dùng chút sức tàn bò về hướng ấy.
-Thẩm Nguy... Tôi ở đây rồi... Thẩm Nguy...
Triệu Vân Lan dựa vào trực giác lần mò ở nơi tối đen như mực, trái tim trong lồng ngực run rẩy tựa hồ muốn vỡ ra đến nơi. Khoảnh khắc một tiếng "Lan" nặng nề phát ra ở cách y hai bức chân, Triệu Vân Lan không kiểm soát được cảm xúc của bản thân mình gào lên, thanh âm như vỡ oà:
-Thẩm Nguy!
Thẩm Nguy nằm bất động từ rất lâu, cơ thể dường như đã hoá đá, các giác quan cũng không còn nhanh nhạy nữa. Hắn mơ mơ hồ hồ lúc mê lúc tỉnh, dùng tất cả năng lượng còn sót lại trong cơ thể mình để duy trì sự sống, chờ đợi thời cơ cùng Dạ Tôn đồng quy vu tận. Chính là hắn không ngờ tới nhất, hắn có thể ở nơi này nghe được giọng nói của người kia, trong thâm tâm còn đinh ninh rằng, bản thân mình trước khi chết có được ảo giác như vậy đã là đặc ân quá lớn rồi. Vết thương trên ngực hắn càng lúc càng rách ra, ngay cả hít thở thôi cũng đau muốn ngất đi, nhưng hắn đột nhiên lại muốn kêu tên Triệu Vân Lan, muốn đến mức cả cơ thể run lên bần bật. Bất chấp nỗ lực này có thể mang đến bao nhiêu tổn thương, bao nhiêu đau đớn, Thẩm Nguy vẫn cố gắng gọi tên Triệu Vân Lan, giống như là lần cuối cùng hắn được gọi tên y vậy.
Mỗi một chữ Lan thoát ra khỏi miệng là một lưỡi dao ghim lên thân thể Thẩm Nguy. Nhưng hắn không hề thấy đau, ngược lại nội tâm còn cảm thấy thực thoả mãn. Thậm chí, hắn còn có ý nghĩ rằng, nếu mình chết ngay lúc này, bản thân cũng chẳng còn gì phải nuối tiếc nữa. Linh hồn của hắn đang tiến gần đến bờ vực phân rã, năng lượng ghim trong thân thể đã tích tụ đủ rồi. Chỉ cần Dạ Tôn sử dụng năng lượng đen để khởi động tứ thánh khí, hắn sẽ biến chính mình thành kíp nổ, cùng Dạ Tôn tan biến khỏi thế gian này.
Tại thời điểm Thẩm Nguy không còn chấp niệm gì nữa, lòng bàn tay đã mất đi hơi ấm bỗng cảm nhận được xúc cảm ấm áp của da thịt va chạm, đôi tai dần ù đi tiếp nhận thanh âm hắn quen thuộc nhất....
-Thẩm Nguy... Là tôi.. Triệu Vân Lan...
Trong bóng tối mờ mịt, Thẩm Nguy không nhìn thấy người, nhưng giọng nói này, độ ấm này, đích thực là Triệu Vân Lan của hắn. Trái tim trong lồng ngực theo phản xạ đập mạnh, nhịp hô hấp theo đó tăng lên triệt để, trụ băng cắm trong cơ thể hắn lại càng tiến vào sâu hơn, khiến cho hắn không nhịn được rên ra một tiếng yếu ớt.
Triệu Vân Lan thị lực trong bóng đêm tốt hơn Thẩm Nguy, y có thể nhìn thấy lờ mờ dáng người bất động ấy, bàn tay đang nắm chặt lấy tay hắn bất giác run rẩy, vụng về nâng nó lên trước miệng thổi thổi tiếp thêm chút hơi ấm. Y rủa thầm, "Người đã lạnh như vậy rồi...Triệu Vân Lan này mày thật đáng chết.. Nếu muộn hơn chút nữa hắn sẽ không trụ nổi...."
Nhận được hơi ấm ít ỏi từ đối phương, Thẩm Nguy cảm thấy bản thân mình như đang ngồi bên đống lửa ấm áp, những thớ cơ nát tươm trên người tựa hồ được tiêm thêm một mũi thuốc giảm đau, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều. Tuy nhiên, cảm thụ tốt lên cũng đồng nghĩa với việc lí trí được vận hành, Thẩm Nguy hiểu được Triệu Vân Lan tiến vào đây, tức là y đã thực sự bị Dạ Tôn nuốt vào bụng. Dạ Tôn trước giờ vẫn dè chừng Triệu Vân Lan, chưa bao giờ thực sự giết chết y, sự việc tiến triển đến mức này, Dạ Tôn hẳn là đã có kế hoạch khác, hoặc là tinh thần của gã đã bất ổn đến mức hoá điên rồi. Thẩm Nguy vốn là muốn lợi dụng sự tương tác của năng lượng trong cơ thể mình và năng lượng đen của Dạ Tôn, dùng bản thân làm vật dẫn kích nổ hỗn hợp năng lượng đó, nhưng bây giờ Triệu Vân Lan đã ở trong này, trong lòng hắn bỗng xuất hiện một chướng ngại. 
Cả đời Thẩm Nguy có hai người cần bảo vệ, thứ nhất là người đệ đệ đã hắc hoá kia, người thứ hai chính là Triệu Vân Lan, người từ lâu đã trở thành một phần linh hồn của hắn. Hắn sống một đời chỉ có một chấp niệm duy nhất là y, hắn có thể đánh đổi tất cả để người kia không phải chịu bất kì thương tổn nào. Triệu Vân Lan là yếu điểm duy nhất trong cuộc đời hắn, là phần hồn đẹp đẽ thiện lương hắn muốn lưu lại thế gian này. Nếu bây giờ hắn kích nổ, Dạ Tôn chết, hắn cũng chết, Triệu Vân Lan có thể thoát được sao?
-Anh... không thể...ở lại đây... Tôi.. tìm cách... đưa anh... ra ngoài...
Nói được mấy câu này, Thẩm Nguy đã yếu lắm rồi. Triệu Vân Lan ngồi lặng trong bóng đêm, bao nhiêu xúc cảm đè nén chồng chất trong lòng, hận không thể phát tiết ra được. Y chẳng còn thừa sức mà cười nữa, không biết lấy dũng khí ở đâu ra, Triệu Vân Lan cởi áo khoác ngoài đắp tạm lên bụng của Thẩm Nguy, chính mình cúi người ôm lấy thân thể lạnh như băng của hắn. Y chậm chạp buông lời nói, ngữ khí thật đanh thép:
-Sống, cùng sống... Chết, cùng chết..
Nghe được mấy chữ này, Thẩm Nguy bàng hoàng cả người, tâm trí rối bời bời, trái tim trong ngực lại trải qua một trận nhộn nhạo, một phần là vì hành động quá đỗi đột ngột của Triệu Vân Lan, một phần lại vì quyết tâm kinh người của y.
Triệu Vân Lan luôn là như vậy, cố chấp đến mức người ta phát bực, không biết coi trong sinh mạng của chính mình. Nếu nói người có linh hồn thuần khiết nhất ngoài Quách Trường Thành, thì đó chính là Triệu Vân Lan. Y làm việc chưa bao giờ cân nhắc có đáng hay không, lối tư duy bộp chộp này vừa đáng trọng vừa đáng giận, bất quá lúc này Thẩm Nguy chẳng còn sức mà mắng y nữa.
Triệu Vân Lan ôm lấy thân thể lạnh dần của Thẩm Nguy, từng nhịp đứt quãng thổi thổi ủ ấm bàn tay hắn. Y dồn lực vận hành đại não đình trệ của mình, tính toán cách đưa cả hai ra khỏi đây. Đầu óc y dưới tác dụng của huyết thanh càng lúc càng đau buốt, giống như bị nhấn xuống ngàn vạn mét nước vậy. Dẫu thế, y vẫn gắng buông mấy lời trấn an Thẩm Nguy, cũng để xốc lại tinh thần cho chính mình:
-Tin tưởng tôi... Tôi nhất định ..sẽ nghĩ cách đưa chúng ta ra ngoài.. Anh đừng phí sức lo lắng cho tôi, tiếp tục duy trì trạng thái này, không thể để vết thương nặng hơn được..
Trên đời này, người duy nhất Thẩm Nguy có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng chỉ có mình Triệu Vân Lan. Trong hoàn cảnh bế tắc hiện tại, Thẩm Nguy còn có thể làm được gì hơn, đành nhắm mắt đưa chân, đem sự sống của cả hai đặt cả vào tay Triệu Vân Lan.
Không thấy được ý tứ phản kháng của Thẩm Nguy, Triệu Vân Lan vừa mừng lại vừa lo, cảm thấy trách nhiệm trên vai mình lại nặng thêm một chút. Y nỗ lực khắc chế đau đớn, nhắm mắt suy nghĩ, bao nhiêu chất xám tích tụ trong đầu thiếu nước bị y rút hết ra rồi.
Tình hình bên ngoài như thế nào Triệu Vân Lan không rõ ràng lắm, nhưng y có thể chắc chắn không bao lâu nữa, Dạ Tôn sẽ bắt đầu hút năng lượng của tứ thánh khí, bọn họ không nổ tung thì cũng sẽ sớm bị phân rã thành năng lượng thể, bị Dạ Tôn hấp thụ hoàn toàn. Kể cả bây giờ Dạ Tôn có lộ ra chút sơ hở nào, cũng không thể đưa cả hai ra ngoài được. Y sợ nhất chính là Thẩm Nguy dùng năng lượng của mình giải phóng cho y, còn bản thân mắc kẹt tại đây, cùng Dạ Tôn quyết tử một phen.
Triệu Vân Lan vô thức nắm chặt bàn tay của Thẩm Nguy, nhủ thầm với chính mình nhất định sẽ không để viễn cảnh ấy xảy ra. Y sống đến từng này tuổi chưa bao giờ sợ mất ai như thế, những ngày tháng trôi qua không đáng giá bằng một nụ cười ấm áp của hắn. Lẽ sống của Triệu Vân Lan không biết từ bao giờ đã thu nhỏ lại chỉ bằng con người ấy, y có sống có chết, cũng là ở bên Thẩm Nguy, y dù thế nào cũng sẽ không buông tay.
-Thẩm Nguy.. Tôi có cách rồi.
Triệu Vân Lan đột nhiên có được một sợi rơm cứu mạng, vui mừng đến mức cả thanh âm cũng run rẩy. Y siết chặt bàn tay của Thẩm Nguy, xúc động nói liền một mạch.
-Khi Dạ Tôn dùng năng lượng đen bắt đầu kích hoạt tứ thánh khí, hỗn hợp năng lượng của anh và hắn thông qua tôi cùng vật dẫn là Trường Sinh Quỹ, Sơn Hà Chuỳ, Công Đức Bút và Trấn Hồn Đăng đầy đủ bấc đèn, mở ra trùng động một lần nữa. Chúng ta quay lại thời điểm trước khi Dạ Tôn nuốt anh vào bụng, thay đổi dòng sự kiện...
-Ngốc! Thời gian .. có thể.. tự đính chính...
Triệu Vân Lan vẫn là Triệu Vân Lan, lúc này rồi mà y còn lưu luyến ý tưởng điên rồ đó, Thẩm Nguy muốn nhịn xuống nhưng không được, mắng  y một câu. Triệu Vân Lan bị mắng đột nhiên im bặt, bàn tay vẫn gắt gao nắm chặt tay Thẩm Nguy, những ngón tay mảnh khảnh đan vào chậm rãi siết lấy. Một khắc sau, y lại tiếp tục lên tiếng:
-Thẩm Nguy, tôi muốn đặt cược một ván..
-C..ược..?
-Rằng sau tất cả sự việc này, chúng ta không chết. Dù chúng ta có tiến vào dòng thời gian thay đổi nguyên nhân, kết quả cũng sẽ không thay đổi...
Bởi vì ánh sáng không đủ, Thẩm Nguy không thể thấy được biểu lộ của Triệu Vân Lan lúc này, nhưng hắn lại dường như có thể thấy đốm lửa hy vọng lập loè trong mắt y. Hắn thều thào qua hơi thở, gắng nhịn thêm một trận đau đớn nữa..
-Trùng.. động.. không.. dễ dàng..
-Thẩm Nguy, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta. Nếu trùng động thật sự không thể mở ra một lần nữa, tôi và anh sẽ đồng thời tan biến, cùng Dạ Tôn đồng quy vu tận, coi như tạo phúc cho cả tinh cầu này. Nhưng nếu chúng ta đủ may mắn, tất cả cơn ác mộng này sẽ quay lại điểm xuất phát của nó, không phải chỉ chúng ta, mà cả Dạ Tôn cũng sẽ không có một kết cục bi thảm như vậy.. Thẩm Nguy... Chúng ta làm lại có được không?
"Chúng ta làm lại có được không?"
"Chúng ta làm lại có được không?"
"Thật sự... Có thể làm lại sao?"
Câu nói của Triệu Vân Lan vương vấn trong đầu Thẩm Nguy, thắp lên một tia hy vọng le lói nơi trái tim mù mịt của hắn. Xắc suất trùng động mở ra là một phần một vạn, cũng là xắc suất hai người bọn họ có thể cùng nhau vượt qua kiếp nạn này. Họ có trăm ngàn cửa tử, nhưng chỉ có duy nhất cửa sinh, kế hoạch này của Triệu Vân Lan nghĩ thế nào cũng là quá mạo hiểm. Thế nhưng, lời đã buông ra rồi, Thẩm Nguy mới chân chính cảm nhận được rằng, một phần nào đó trong mình vẫn khát khao được sống, vẫn ôm giấc mộng một đời ở bên bảo hộ cho Triệu Vân Lan.
Hắn không phải là người tham sống sợ chết, chỉ là vì Triệu Vân Lan đã ở trong ngực hắn thế này, hắn lại đột nhiên phát sinh ý niệm không nỡ buông tay. Thẩm Nguy chán ghét bản thân mình tại thời điểm quan trọng trở nên yếu mềm, nhưng niềm hy vọng nhỏ bé mà Triệu Vân Lan thắp lên trong lòng hắn lại giống như đốm lửa vụt sáng trong đêm đen, gõ vào nơi trọng yếu nhất trong tâm hồn hắn, khiến hắn giờ phút này cảm thấy do dự. Bọn họ đằng nào cũng không thể sống thêm được bao lâu nữa, sợi rơm cứu mạng này nắm có chắc hay không không còn là vấn đề trọng yếu, quan trọng là nếu có được một cánh cửa trở về cho bọn họ, ngay cả Dạ Tôn cũng có được một niềm hy vọng, Thẩm Nguy hắn có thể chấp nhận liều một phen hay không?
-Tất cả những bi kịch phát sinh từ trước đến giờ đều là do những hiểu lầm không đáng có. Vương Hướng Dương, Chúc Cửu, và Dạ Tôn, bọn họ bước vào con đường hắc hoá này bởi vì thù hận và oán niệm của bản thân không có cơ hội hoá giải. Vương Hướng Dương, Chúc Cửu đều đã chết, nhưng Dạ Tôn vẫn còn một cơ hội. Trước nay hắn vẫn luôn nghĩ rằng anh bỏ rơi hắn, nếu chúng ta xoá bỏ được hiểu lầm đó, cả ba chúng ta sẽ đều có hy vọng.
"Dạ Tôn... Dạ Tôn...đệ đệ..."
"Ca ca, người đệ đệ yêu nhất trên đời này chỉ có mình ca ca thôi. Đệ đệ không cần một ai khác, đệ đệ muốn ở bên ca ca, đệ đệ sẽ bảo vệ ca ca.."
"Ừ, ca ca cũng chỉ yêu mình đệ đệ thôi.. Khổ đến đâu ca ca cũng chịu được, ca ca sẽ thay cha mẹ nuôi lớn ngươi..."
Thanh âm vọng về từ trong tâm tưởng choán lấy tâm trí của Thẩm Nguy, bao nhiêu kí ức từ một vạn năm trước ùa về, dâng lên từng trận cay cay nơi sống mũi.
-Đứa nhỏ ngốc này... Ta chưa từng bỏ rơi ...ngươi. Là kẻ kia.... cướp ngươi khỏi tay ta. -Thẩm Nguy hít nhẹ một hơi, bàn tay nắm lấy tay Triệu Vân Lan bất chợt dùng lực siết nhẹ, thanh âm phát ra hàm chứa không ít xúc động.
-Thật sự... có thể... được sao? Cả Dạ Tôn...
Triệu Vân Lan ôm bàn tay của Thẩm Nguy đặt lên ngực trái của mình, dùng ngữ khí quyết tâm khẳng định lại một lần nữa với hắn:
-Tin tưởng ta.. Thẩm Nguy.
Trong màn đêm, Triệu Vân Lan có thể nghe thấy tiếng thở hắt ra nho nhỏ của Thẩm Nguy, cảm giác được không ít gánh nặng tâm lý rơi xuống từ trên vai. Y hít một hơi thật sâu, bắt đầu cảm thụ luồng năng lượng mà huyết thanh mang đến cho mình. Triệu Vân Lan rất hy vọng, năng lượng của y và Thẩm Nguy kết hợp cùng năng lượng đen của Dạ Tôn, thông qua vật dẫn là tứ thánh khí, có thể mở ra dòng thời gian một lần nữa.
Thẩm Nguy nằm ở một bên cũng mơ hồ cảm nhận được năng lượng trong cơ thể Triệu Vân Lan, bảy tám phần đoán được y chắc hẳn đã tiêm vào cơ thể huyết thanh của Âu Dương Trinh. Dạ Tôn muốn sử dụng được Trấn Hồn đăng bắt buộc phải có được bấc đèn, hắn không cần ở ngoài cũng biết được gã sẽ lấy năng lượng từ Quách Trường Thành. Trấn Hồn đăng hiện tại đã ở trạng thái đầy đủ, khả năng mở ra trùng động cũng cao hơn một chút. Nếu bọn họ đủ may mắn, hoàn toàn có thể lần thứ ba tiến vào dòng chảy của thời gian.
-Năng lượng.. của tôi... khởi nguồn từ.. trái tim... Để kích hoạt ... được nó... phải cắm.. trụ băng... vào sâu .. hơn.. -Thẩm Nguy thều thào qua hơi thở.
Điều này là sự thật, muốn kích hoạt năng lượng tích tụ trong cơ thể Thẩm Nguy, bắt buộc phải nhấn trụ băng này đâm tới trái tim. Mà năng lượng được giải phóng rồi, với vết thương nặng như thế, không có gì đảm bảo Thẩm Nguy sẽ trụ được đến lúc bọn họ tiến vào trùng động. Thẩm Nguy vẫn duy trì sự sống cho đến hiện giờ là nhờ năng lượng trong cơ thể vẫn lưu chuyển, năng lượng sau khi thoát ra sẽ giảm mạnh, không thể tiếp tục bảo hộ được trạng thái này nữa, hắn cũng không thể thoát khỏi cái chết. Thẩm Nguy cay đắng nhận ra, bản thân hắn không thể tránh được số mệnh đã định sẵn cho hắn, nhưng chỉ cần hai người quan trọng nhất với hắn còn cơ hội sống, hắn nhắm mắt xuôi tay không có gì phải nuối tiếc.
Triệu Vân Lan dường như đã đọc được tâm ý của Thẩm Nguy, tức giận đến nỗi hàm răng nghiến vào nhau ken két. Y ôm đầu suy nghĩ, tìm cách kích hoạt năng lượng của Thẩm Nguy mà không gây thêm thương tích cho hắn. Thời gian bắt đầu đếm ngược, năng lượng đen của Dạ Tôn đã bắt đầu lưu chuyển, thời cơ của bọn họ sắp đến rồi.
-Vân Lan... Chăm sóc ...cho Dạ Tôn... Nói với nó... Ta chưa từng...bỏ rơi...
-Không cho anh nói điều như vậy! -Triệu Vân Lan gào lên, nắm đấm ghim chặt đến nỗi móng tay cào vào da thịt rách ra vài đường. Đầu óc y loạn cào cào, tim trong lồng ngực đập gấp gáp đến phát đau. Ngay tại thời điểm y tưởng chừng bản thân đã phát điên lên được, một ý tưởng lại loé lên trong đầu y.
"Phải rồi... Là cách này..." Triệu Vân Lan cười hắt ra một hơi, lại nắm tay Thẩm Nguy mừng rỡ nói:
-Chúng ta sẽ sống... Tôi có cách...
-Tôi... luôn... tin tưởng... anh... Triệu Vân Lan...
Thẩm Nguy mỉm cười, âm thầm xoa nhẹ ngón tay cái lên mu bàn tay của Triệu Vân Lan, truyền đi một tín hiệu yêu thương không nói thành lời. Hắn nhắm mắt cảm nhận thời điểm năng lượng đen của Dạ Tôn đạt đến cực hạn, tiến hành kế hoạch bọn họ đã đề ra.
Năng lượng đen lưu chuyển thành dòng trong cơ thể Dạ Tôn, báo hiệu thời điểm gã kích hoạt thánh khí đã tới. Thẩm Nguy gọi tên "Triệu Vân Lan" lần cuối cùng, bàn tay dùng lực nắm thật chắc tay y. Triệu Vân Lan hiểu được thời cơ đã ở ngay trước mắt, hít một hơn thật sâu chống người trườn lên phía trước..
-Thẩm Nguy... Tôi thích anh.. Ngay từ lần gặp đầu tiên đã thích anh rồi..
Triệu Vân Lan nhắm mắt liều mạng hôn lên đôi môi lạnh như băng của Thẩm Nguy, mạnh mẽ tách khớp hàm của hắn xâm lược vào bên trong, bắt lấy chiếc lưỡi ấm nóng ngọt ngào dây dưa. Hành động bộc phát này khiến não bộ Thẩm Nguy tê liệt hoàn toàn, trái tim trong lồng ngực điên cuồng đập loạn như muốn nổ tung. Năng lượng tích tụ đua nhau tràn ra ngoài, hoà cùng với năng lượng trắng truyền đến từ cái hôn bá đạo của Triệu Vân Lan, quyện vào nhau thành một thể thống nhất, đồng loạt giải phóng khỏi cơ thể của Dạ Tôn.
Một luồng ánh sáng chói loà bừng lên trong không gian tối tăm như địa ngục, nuốt lấy hai thân ảnh gắt gao giao triền.....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét